Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 31

Kiều Tịch còn muốn nhìn đuôi cá của Lục Hoặc, nhưng mà làm thế nào thiếu niên cũng không chịu lộ ra nữa.

Anh đã biết cô gái rất xấu, khẳng định muốn sờ vẩy đuôi của anh, cảm giác lúc nãy mãnh liệt như vậy, anh chắc chắn không chịu được lần thứ hai.

Tuyệt đối sẽ xảy ra sai lầm.

Nhìn bóng dáng cô gái rời đi, thiếu niên ôm lên Tức Hỏa vẫn luôn ngồi trên mặt đất, anh sờ đầu của nó, môi mỏng cong lên, “Chủ nhân của em nói, thích cái đuôi của anh.”

Tức Hỏa quay đầu đi, cũng không nhìn sự đắc ý trong mắt anh.

Ngày hôm sau, lúc Kiều Tịch đi đến trường học, cô phát hiện Phương Đường đã đi học lại rồi.

“Ba cậu làm phẫu thuật rồi à?” Cô hỏi Phương Đường.

“Ngày hôm qua đã làm phẫu thuật rồi, bác sĩ nói rất thuận lợi, sau này phải nghỉ ngơi thật tốt một đoạn thời gian.” Đều vì Kiều Tịch cho cô ấy mượn tiền, ba của cô ấy mới có thể thuận lợi làm phẫu thuật, nếu không, chân của ông ấy sau này muốn đi lại cũng là vấn đề.

“Không sao là được.”

“Tiểu Tịch, tiền của cậu, tớ có lẽ…… Cần rất lâu mới có thể trả lại cho cậu, nhưng tớ sẽ nỗ lực kiếm tiền, tranh thủ trả lại sớm nhất.” Vẻ mặt Phương Đường đầy chân thành.

Bây giờ chân của ba cô ấy bị thương, sẽ phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian rất lâu, ở trong nhà, người có thể kiếm tiền chỉ còn cô ấy và mẹ, mẹ cô ấy thì luôn sống trong nhung lụa, cô ấy tính đi siêu thị ứng tuyển làm nhân viên bán hàng.

Mà tiền làm thêm cô ấy kiếm được cũng không nhiều lắm, cô ấy sẽ nỗ lực trả tiền dần dần cho Kiều Tịch.

“Việc trả tiền không vội.” Kiều Tịch thấy năng lượng xanh trên mu bàn tay của Phương Đường đã khôi phục thành 9%.

Tiếp theo, Kiều Tịch còn nói thêm: “Đường Đường, tớ xem qua tranh của cậu, năng lực của cậu không kém, thật ra cậu có rất nhiều việc làm thêm để lựa chọn. Giống như gần nhất lưu hành livestream vẽ tranh, hoặc là giúp người khác vẽ tranh trên tường, tớ nghe nói gần trường học mở một phòng vẽ, đang thông báo tuyển dụng trợ lý, cậu cũng có thể đi thử xem.”

Phương Đường cũng biết gần trường học mới mở một phòng vẽ, trả tiền lương cũng rất cao, sinh viên đi ứng tuyển ở đó cũng rất nhiều, ngay cả các anh chị khóa trên cũng đi, “Tớ không đọ qua người khác.” Giọng nói của cô ấy có vài phần yếu ớt.

“Tranh của cậu có linh hồn, kỹ thuật của những người khác có thành thạo mấy cũng không đuổi kịp.” Kiều Tịch nói với cô ấy, “Suy nghĩ trong lòng của mỗi người đều sẽ hiện lên trên giấy vẽ, cậu là độc nhất vô nhị, cậu nên tin tưởng chính mình.”

Diệp Tử Hân cầm bữa sáng đi vào thì nghe thấy lời Phương Đường nói, cô ấy không khỏi nói: “Đường Đường, cậu quá tự ti rồi, cậu nên học tớ nè, tự tin mù quáng, tớ thật muốn chia nửa sự tự tin của tớ cho cậu.”

Cô ấy ngồi xuống bên cạnh Kiều Tịch, tiếp tục nói: “Tớ vẽ dốt nhất, nhưng tớ tự tin nha, hai tuần trước tớ có gửi bài, gửi tác phẩm đến một trang web, không ngờ tới đối phương lại chấp nhận.”

Phương Đường có chút kinh ngạc.

“Giống tớ như vậy còn có thể thành công, cậu vẽ tốt hơn tớ nhiều, cậu còn lo lắng cái gì? Cứ xông lên là được.” Diệp Tử Hân cổ vũ Phương Đường.

Phương Đường nhìn Diệp Tử Hân, lại nhìn Kiều Tịch.

Kiều Tịch gật đầu khẳng định với cô ấy.

Hai mắt Phương Đường sáng lên, cô ấy hít sâu một hơi, “Chiều nay tớ sẽ đi phỏng vấn ở phòng vẽ, bất kể có thành công hay không, ít nhất tớ từng cố gắng.”

“Thế mới đúng chứ.” Diệp Tử Hân vui cười nói: “Tớ có thể cùng cậu đi phỏng vấn.”

“Cảm ơn hai cậu nhé.” Trong mắt Phương Đường khôi phục thần thái trước kia, cô cảm kích nhìn hai người bạn tốt.

Kiều Tịch thấy, năng lượng xanh trên mu bàn tay Phương Đường điên cuồng tăng trưởng, cho đến 100% mới dừng lại.

Giọng nói trẻ con của Bạo Phú rất hưng phấn, “Chủ nhân, nhiệm vụ của người phụ nữ xấu xa kia lại thất bại.”

Kiều Tịch cong môi, cô biết Triệu Vũ Tích đã trồng được 158 cây, nỗ lực lâu như vậy, bây giờ lại trở thành thứ vô dụng, chỉ sợ Triệu Vũ Tích sẽ sụp đổ mất.

Cô chờ mong trừng phạt lần này của đối phương.

“Tiểu Tịch, cậu nghe nói chưa? Lớp bên cạnh đã thông báo tuần sau sẽ đi vẽ vật thực, chắc lát nữa vào học thầy cô cũng sẽ báo cho chúng ta biết.” Diệp Tử Hân rất hưng phấn, “Cũng không biết sẽ đi nơi nào vẽ vật thực.”

Kiều Tịch có chút kinh ngạc, “Vẽ vật thực?”

“Đúng vậy, không biết lần này sẽ đi nơi nào, tớ quá mong đợi.” Diệp Tử Hân cực kỳ muốn đi, “Cậu thì sao?”

“Cậu có biết phải đi mấy ngày không?” Kiều Tịch hỏi.

Nếu không phải vì vấn đề tuổi thọ của cô, cô có đi vẽ vật thực hay không đều được, nhưng mà cô không thể rời khỏi Lục Hoặc trong thời gian dài.

“Tớ nghe lớp bên cạnh nói lần này phải đi mười ngày, trường học tổ chức, ai cũng cần phải đi.”

Kiều Tịch nhíu mày, mười ngày quá dài, cô không thể rời khỏi Lục Hoặc thời gian dài như vậy.

“Tớ không đi.” Ở bên cạnh, Phương Đường xấu hổ đỏ mặt, nhưng cô ấy vẫn thẳng thắn chân thành nói: “Mỗi ngày tớ đều phải đi làm thêm kiếm tiền, không thể đi lâu, hơn nữa đi vẽ vật thực cần không ít chi phí, tớ không chi trả nổi.”

Kiều Tịch mở miệng: “Nếu cậu muốn đi, tớ có thể cho cậu vay tiền.”

Diệp Tử Hân cũng phụ họa: “Còn có tớ, tớ cũng có thể giúp cậu.”

Phương Đường vội cự tuyệt, “Không cần, tớ đã nợ cậu rất nhiều tiền, không thể lần nào cũng để các cậu cho tớ vay tiền được.”

Kiều Tịch biết tình huống của Phương Đường, cũng không tiếp tục khuyên bảo, dù sao cô cũng không xác định mình có thể đi hay không.

Vùng ngoại thành, mặt trời buổi sáng dần dần ngoi lên, nhiệt độ không khí trở nên nóng bức.

Triệu Vũ Tích dậy từ rất sớm để tới trồng cây.

Lần này vì hoàn thành nhiệm vụ, mỗi ngày cô ta trừ trồng cây, vẫn là trồng cây.

Gần đây cô ta bị cháy đen không ít, ngay cả trên tay cũng có những vết chai mỏng nhợt nhạt, cho dù tối về cô ta có dùng nước ấm, thậm chí là sữa bò ngâm tay, còn bôi lớp dưỡng da thật dày, nhưng vẫn không có gì hiệu quả.

Cho đến hôm nay, cô ta mới ý thức được, thì ra có thể đeo bao tay.

Cho dù đeo bao tay thì lòng bàn tay cũng sẽ bị cọ xát đau đớn, nhưng ít ra có thể bảo vệ đôi tay không quá thô ráp.

Cô ta cầm cuốc, nỗ lực từ từ đào đất, đào hố, sau đó kéo mầm cây ném vào hố, vùi đất.

Triệu Vũ Tích đã không rảnh để ý mồ hôi đang không ngừng rơi trên trán, cô ta lại trồng xong một cây, rèn luyện nhiều ngày như vậy, sức lực của cô ta lớn không ít, tốc độ trồng cây cũng nhanh hơn.

Ngay khi cô chuẩn bị đào hố mới, hệ thống tuyên bố cô ta thất bại.

“Cái gì?” Tay cầm cuốc của Triệu Vũ Tích ngừng lại, “Lại thất bại?”

Triệu Vũ Tích tức chết rồi, mỗi lần đều không chờ đến khi cô trồng cây xong thì nhiệm vụ đã thất bại, “Đã ba lần, cậu sẽ không đùa bỡn tôi đó chứ?”

Hệ thống thật ghét bỏ cô ta, “Tốc độ trồng cây của cô quá chậm.”

Triệu Vũ Tích tức giận đến ngực đau lên, “Tôi trồng cây chậm?”

Nó cũng không nghĩ xem, cỏ nơi này đều là cô ta nhổ sạch, mỗi chiếc hố ở đây đều do cô ta tự đào, mỗi mầm cây đều là cô ta đích thân trồng xuống, vì bảo đảm các gốc cây sẽ không chết trong thời gian ngắn, cô ta còn tự mình tưới nước.

Hệ thống tàn này thế mà ghét bỏ cô ta làm chậm?

Triệu Vũ Tích đang muốn chửi ầm lên, nhưng mà giây tiếp theo, lúc cô ta mở miệng, trong họng giống như bị lấp kín, hoàn toàn không phát ra được bất cứ âm thanh gì.

Trừng phạt lần này của cô ta là một tháng không thể nói chuyện.

Vận xui và bị hủy hoại khuôn mặt lúc trước đều là một tuần, bây giờ thời gian trừng phạt lại thăng cấp tới một tháng.

Tay cầm cuốc của Triệu Vũ Tích vẫn luôn phát run, bị chọc tức, sắc mặt cô ta khó coi đến tận cùng.

Sau khi tan học, Kiều Tịch giống như bình thường, cô đi Lục gia tìm Lục Hoặc trước.

Thiếu niên xinh đẹp như đồ sứ trắng đang cầm sách ngồi bên cửa sổ, trên cửa sổ là Tức Hỏa trắng tuyết đang ngồi, nó thường ngó nhìn khắp nơi.

Một người một thỏ, yên tĩnh ngồi đó, giống như một bức tranh tuyệt đẹp.

Kiều Tịch đột nhiên có ảo giác kim ốc tàng kiều, cô đang giấu một thiếu niên tuyệt sắc.

Cô đi qua, xấu xa ôm lấy Tức Hỏa, nửa người trên ghé qua cửa sổ, trêu đùa thiếu niên bên cửa sổ, “Lục Hoặc, cho em sờ cái đuôi của anh.”

Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ đầy lạnh lùng, nhưng một câu nói của cô gái lại khiến anh không lạnh lùng được nữa.

Con ngươi đen nhánh của anh sâu kín liếc cô một cái, anh để sách trong tay xuống một bên, duỗi tay nhéo khuôn mặt quá dày của cô, “Không được!”

Kiều Tịch hừ một tiếng, “Đi, em đưa anh đi ra ngoài.”

“Hả?”

“Đưa anh đi xem một thứ hay ho.”

Xe chạy đến chợ, Kiều Tịch đẩy Lục Hoặc xuống xe.

Bởi vì là thời gian tan tầm, khách trong chợ cũng không thiếu, ồn ào huyên náo, xung quanh bày các kiểu cây xanh, hoa tươi, còn có các con vật đáng yêu.

Nơi này có rất nhiều cửa hàng, bày bán đầy đủ các kiểu dáng.

Kiều Tịch đẩy Lục Hoặc chậm rãi đi trên đường, vẻ ngoài của hai người cực kỳ xuất sắc, khiến người qua đường ở hai bên sôi nổi quay đầu lại nhìn họ.

Không ít ánh mắt dừng trên người Lục Hoặc đều có sự tiếc hận, dù sao thiếu niên tuổi còn trẻ, lại đẹp như vậy nhưng hai chân không thể đi, thật sự khiến người ta đau lòng.

“Lục Hoặc, chúng ta vào cửa hàng này.” Giọng nói Kiều Tịch không kiềm được sự hưng phấn.

Lục Hoặc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cửa hàng mà cô gái nói bày từng bể cá, bên trong nuôi các loại cá.

Kiều Tịch đẩy anh đi vào, con ngươi đen nhánh sáng rực, cô cúi đầu, từ phía sau tiến đến bên tai anh, thấp giọng nói: “Lục Hoặc, anh xem, rất nhiều cá vàng, cùng loài với anh không?”

Trên xe lăn, tai thiếu niên lập tức đỏ bừng, “Không phải!”

Những loài cá cấp thấp này, làm sao có thể cùng loài với anh!

Kiều Tịch đi đến trước bể nước, nhìn cá vàng nhỏ xinh đẹp ở bên trong, cô cười quay đầu lại: “Lục Hoặc, anh xem, con cá vàng nhỏ này, có phải rất giống với cái đuôi của anh không.”

Lục Hoặc nhìn cô gái chỉ vào con cá vàng có đầu phình phình, đôi mắt tròn tròn, cái đuôi màu vàng, anh lập tức nghiêm mặt, “Xấu!”

“Xấu hả? Con này thì sao?” Kiều Tịch rất có hứng thú, bởi vì Lục Hoặc, cô đều thích cá vàng nhỏ rồi, quá đáng yêu.

“Em muốn mua mấy con trở về, nuôi trong phòng, anh xem, cái đuôi của con này có bốn vẩy, thật xinh đẹp.” Kiều Tịch không ngừng đánh giá cá vàng trong bể cá.

“Cô gái, loài này gọi là cá vàng cỏ.”

Ông chủ thấy Kiều Tịch có hứng thú như vậy, ông ấy đi tới, giới thiệu với cô: “Nó thích ứng rất nhanh, sức khỏe cũng tốt, rất dễ nuôi, cô xem cái đuôi của nó, có phải giống đuôi én không, lúc bơi lội sẽ lắc lư, rất đẹp, cô có thể chọn mấy con mang về nhà.”

Kiều Tịch quay đầu hỏi Lục Hoặc, “Anh cảm thấy đẹp không?”

Khóe môi Lục Hoặc hơi mím lại, đôi mắt đen nhánh trừng lớn nhìn bể cá, “Xấu!”

Cá trong bể giống như cảm nhận được điều gì, cả đoàn cá đều chen chúc lại với nhau, giống như muốn trốn đi, hoảng loạn bơi trong nước.

Ông chủ rất cởi mở, “Nếu hai người cảm thấy mấy con này xấu, thì bên này còn có các chủng loại đẹp mắt hơn.”

Ông ấy chỉ vào một bể cá khác, giới thiệu với Kiều Tịch: “Loài này gọi là Long Tinh - cá vàng mắt lồi, loại cá vàng này thì hai đôi mắt đều lồi ra ngoài, tròng mắt hướng lên trời, giống như đôi mắt của rồng, cho nên gọi là Long Tinh, tên cũng rất cao quý.”

Kiều Tịch cũng rất thích, yêu ai yêu cả đường đi, bây giờ trong mắt cô, mỗi chú cá vàng đều rất đáng yêu.

Cô hỏi Lục Hoặc, “Anh cảm thấy em chọn loài nào thì được?”

Trên xe lăn, thiếu niên rũ xuống mi mắt, im lặng.

Lúc này có các vị khách khác đi vào, ông chủ cười nói: “Không sao, hai người cứ chọn từ từ, nuôi cá cũng phải xem duyên phận.” Nói rồi ông ấy đi tiếp các vị khách khác.

Kiều Tịch nhìn Lục Hoặc, vẻ mặt anh nhàn nhạt, mi mắt hơi mỏng khẽ run, che đậy biểu cảm trong mắt anh, “Anh không muốn em nuôi cá vàng nhỏ?”

“Không phải.”

Trên đỉnh đầu của anh, lá con mầm hiện ra.

Kiều Tịch nhịn cười, “Em mua mấy chú cá vàng này về, đặt ở trong phòng, mỗi ngày nhìn nó, anh cảm thấy được không?”

Bàn tay để trên tay vịn của Lục Hoặc siết chặt, đốt ngón tay trắng bệch, “Được.”

Lá con mầm giống như bị dọa sợ, không ngừng lắc lư.

Trong mắt Kiều Tịch ngập tràn ý cười, “Em nghe anh.”

Cô xoay người muốn đi gọi ông chủ, giây tiếp theo, cô bị kéo lại.

Ngón tay của thiếu niên ra sức túm lấy làn váy màu tím nhạt của Kiều Tịch, giọng nói trầm thấp, “Vì sao lại thích những con cá xấu xí đó?”

Cá vàng nhỏ trong bể cá tức giận thổi bọt nước, cậu mới xấu, cả nhà cậu đều xấu!

Kiều Tịch: “Cái đuôi của chúng nó rất đẹp, em không nhìn được của anh, thôi thì nhìn của chúng nó cũng được.”

Cô cười nói: “Em đi gọi ông chủ giúp em gói chúng nó lại.”

“Không cần mua.” Ngón tay thon dài của Lục Hoặc gắt gao lôi kéo làn váy của Kiều Tịch, “Em đừng nhìn chúng nó.”

Anh ngước mắt lên, đáy mắt đen nhánh ngập tràn sự xấu hổ, ánh hoàng hôn xuyên thấu qua cửa kính của cửa hàng chiếu vào trên người Lục Hoặc, chiếu rọi vào lỗ tai ửng đỏ của anh.

“Anh cho em xem cái đuôi, em đừng nhìn chúng nó.”

Lông mi cong dài của Lục Hoặc khẽ run, hèn mọn lại đáng thương, “Tịch Tịch, chúng nó đều không đẹp bằng anh.”

Trái tim nhỏ của Kiều Tịch run lên, cô làm sao chịu được thiếu niên đáng thương như vậy?

Cô được một tấc lại muốn tiến một thước, “Em không chỉ muốn xem, còn muốn sờ.”

Lỗ tai ửng đỏ lan tràn, phần cổ của thiếu niên lạnh lùng đỏ ửng, “Ừm.”

Cuối cùng, Kiều Tịch đưa theo Lục Hoặc, hai tay trống trơn rời khỏi chợ.

Lúc ăn cơm chiều, cô đưa Lục Hoặc đến một quán cơm gần đó.

Trong quán đã có rất nhiều khách, nhìn ra được làm ăn rất tốt, trong không khí đều là mùi đồ ăn.

Nữ phục vụ mặc sườn xám cười đến ngọt ngào, “Thưa quý khách, bây giờ nhân viên của chúng tôi đang dọn lại bàn, mong hai vị chờ ở chỗ này một lát.”

Kiều Tịch gật đầu, nơi này rất nhiều người, cô đội mũ lên cho Lục Hoặc, “Em đi nhà vệ sinh, anh ở đây chờ em một chút, em rất nhanh sẽ trở lại.”

Lục Hoặc gật đầu.

Anh ngồi trên xe lăn, đội mũ màu đen, yên tĩnh ngồi đó, những vị khác đi qua đều sẽ tự động ngó lơ anh.

Lúc này, một bóng dáng gầy ốm xuất hiện trước mặt Lục Hoặc, đối phương đầy kích động lấy xuống mũ trên đầu anh.

Lục Hoặc ngẩng đầu.

Người phụ nữ trước mặt đầy kích động, hai mắt ửng đỏ nhìn anh.

Đôi mắt Lục Hoặc nhíu chặt.

Triệu Vũ Tích mở miệng, lại không nói được chữ nào, trong tay cô ta cầm mũ của Lục Hoặc, “A” vài tiếng, đều không phát ra được âm thanh.

Cô ta tìm được anh rồi!

Cho dù anh đội mũ, chỉ lộ ra sườn mặt và cằm, cô ta cũng có thể nhận ra anh.

Lục Hoặc, thiếu niên yên lặng canh giữ bên cạnh cô ta ở đời trước.