Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 24

Cửa phòng tắm chậm chạp không chịu mở ra.

Kiều Tịch ngồi trên ghế nhỏ, cô đang chờ Lục Hoặc đi ra.

Bên chân cô bị một nhúm trắng cọ cọ, cô duỗi tay xách nó lên, đối diện với đôi mắt đỏ của nó.

“Tức Hỏa, có phải em béo lên rồi không?”

Thỏ con lớn lên nhanh chóng, đặt nơi tay lòng bàn tay có cảm giác mềm mềm, giống quả bóng. Xem ra nó ở cạnh Lục Hoặc được ăn ngon ngủ tốt, sống rất chuyện thoải mái.

“Em lại béo tiếp thì sẽ biến thành quả cầu tuyết!” Kiều Tịch xoa đầu của nó, “Đến lúc đó, em không cần nhảy nữa, trực tiếp lăn mà di chuyển.”

Gần đây, Tức Hỏa không thích nghe nhất chính là bị nói béo, nó xoay người, cái mông tròn tròn trắng trắng đối diện với Kiều Tịch, làm bộ nhìn không thấy, nghe không thấy, cứ thế mà ăn uống, cơ thể khỏe mạnh.

Kiều Tịch cười, “Sao em đáng yêu giống chủ của mình thế?”

Cô trêu đùa Tức Hỏa một hồi lâu, Kiều Tịch vẫn không thấy cửa phòng tắm mở ra.

Cô có chút lo lắng, đang muốn ôm Tức Hỏa đi gõ cửa thì cửa phòng tắm được mở ra.

Lục Hoặc từ bên trong đi ra, tóc của anh ướt át, trên mặt, trên cổ cũng có vết nước, hiển nhiên anh vừa tắm xong.

Tóc mái của anh hỗn độn, giọt nước thong thả sượt qua sườn mặt của anh, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra vài phần dã tính, quả thật quá đẹp trai.

“Sao anh đột nhiên tắm rửa?” Kiều Tịch có chút kinh ngạc, cô nghĩ tới gì đó, cô ôm Tức Hỏa đi qua, trong mắt đầy ý xấu, “Lúc nãy anh có phản ứng, sau đó đi tắm nước lạnh à?”

Cô chưa tiếp xúc qua phương diện này, nhưng cũng không phải đứa ngốc hoàn toàn không biết gì cả.

Màu môi của Lục Hoặc có chút nhạt, khóe môi mím chặt, dưới mái tóc ẩm ướt là đôi tai ửng hồng.

“Em đoán trúng rồi?” Kiều Tịch khϊếp sợ, trời ơi, Lục Hoặc là bảo bối đơn thuần nào thế! Chỉ hôn mặt cô đã chịu không nổi?

Đối diện với ánh mắt trêu ghẹo của cô gái, Lục Hoặc mất tự nhiên xoay đầu đi nơi khác, trong đôi mắt đen nhánh ướŧ áŧ có vài phần chật vật và bất kham. “Không phải.”

Lá mầm non trên đỉnh đầu của anh không hiện ra.

Lúc này Kiều Tịch mới tin tưởng anh không nói dối, cô ôm Tức Hỏa đi qua, ngồi ở bên cạnh anh, lúc này cô cũng không đùa anh nữa, cô lo ức hiếp thiếu niên quá mức thì anh sẽ phản kích.

Dù sao, con thỏ khó thở cũng sẽ cắn người.

Kiều Tịch an phận ngồi ở bên cạnh Lục Hoặc hấp thu năng lượng vàng, cho đến đêm mới đi về.

Lúc về, Kiều Tịch thuận đường đưa Ôn Tình về nhà.

Bởi vì chuyện trong nhà còn chưa hoàn toàn giải quyết nên buổi đêm mấy ngày nay cô ấy sẽ xin nghỉ.

Trong xe, Ôn Tình nói chuyện hai ngày nay cho Kiều Tịch biết.

Ngày hôm đó, sau khi phát hiện người chồng Phương Chí Hải ngoại tình, cô ấy đau lòng muốn chết, sau đó cô ấy được Kiều Tịch đưa đi trại trẻ mồ côi, cô ấy nghĩ thông suốt hơn, hạ quyết tâm.

Lúc cô ấy về đến nhà, Phương Chí Hải đã sớm chờ ở nhà.

Ôn Tình nhìn người chồng xa lạ trước mặt, cô ấy nói ra lời kinh người, ly hôn.

Phương Chí Hải nghĩ tới sự việc bại lộ, Ôn Tình sẽ sụp đổ, sẽ bùng nổ, sẽ cãi nhau một trận, sẽ mắng anh ta phụ lòng, nhưng mà chưa bao giờ nghĩ đến cô ấy sẽ bình tĩnh như vậy, bình tĩnh đưa ra quyết định ly hôn.

“Tình Tình, em đừng nói lẩy, chúng ta đã ở cùng nhau bao nhiêu năm? Sao có thể ly hôn được? Cho dù em không sinh con, anh cũng chưa từng nói một câu nặng lời, em không thể tha thứ cho anh một lần à?” Phương Chí Hải cũng không muốn ly hôn.

Bốn năm đại học, tình cảm của họ đều rất tốt, anh ta cũng thật sự thích cô, nếu không sẽ không lãng phí nhiều tâm tư để theo đuổi như vậy, còn dỗ cô vui vẻ.

Chẳng qua cuộc sống sau hôn nhân càng ngày càng phiền muộn, mỗi ngày về đến nhà, chuyện mà hai người họ có thể nói chỉ có việc nhà vụn vặt, anh ta rất không kiên nhẫn nghe mấy thứ này.

Sau này, trong lúc vô ý anh ta ở chung cùng nữ đồng nghiệp trong công ty, cô ấy sẽ làm nũng, cô ấy sẽ trang điểm, cô ấy sẽ dỗ anh, nó khiến anh ta trở về thời kỳ yêu đương ngọt ngào.

Anh ta chỉ tính toán chơi đùa thôi, chưa bao giờ có ý định ly hôn.

Cho nên, khi Ôn Tình đưa ra yêu cầu ly hôn, anh ta khϊếp sợ đến nỗi nói không ra lời.

Thái độ của Ôn Tình rất kiên quyết.

Phương Chí Hải thấy cô không nghe khuyên bảo, anh ta hạ quyết tâm, hai chân quỳ xuống trước mặt cô, cầu cô tha thứ, “Lần này anh phạm phải lỗi lầm mà tất cả người đàn ông đều sẽ phạm phải, em tha thứ cho anh, tuyệt đối sẽ không có lấn sau, còn về cô ấy, sau khi anh trở về công ty sẽ cách xa cô ấy. Tình Tình, em cho anh một cơ hội đi.”

Mắt Ôn Tình đỏ ửng, cô không phải không mềm lòng, dù sao cũng là người thời thanh xuân cô yêu nhất, quỳ gối trên mặt đất, chật vật cầu cô tha thứ.

“Cái đồ tiện nhân này, để chồng quỳ trên mặt đất cầu mày, mày đây là muốn lên trời à.” Mẹ Phương đột nhiên xuất hiện, thấy con trai quỳ gối trước mặt Ôn Tình, bà ta trực tiếp nhục mạ cô.

Bà ta nổi giận đùng đùng muốn ra tay với Ôn Tình.

“Mẹ, là con sai, mẹ đừng mắng Tình Tình.” Phương Chí Hải giữ chặt mẹ Phương.

Tiếng nhục mạ rất đau tai, vốn dĩ Ôn Tình còn có một chút dao động, bây giờ lập tức ổn định lại, cô đã chán chường cuộc sống bị mẹ chồng ức hϊếp, mỗi ngày phải hầu hạ bà ta và gia đình cô em chồng rồi.

Cô kiên quyết muốn ly hôn, đồng thời yêu cầu nhà Phương Chí Hải dọn đi, bởi vì phòng ở là cha mẹ cô để lại cho cô.

Nhưng mẹ Phương cũng không đồng ý, thậm chí cho rằng phòng ở là thứ con bà ta nên có được.

Chuyện này vẫn luôn phiền nhiễu đến Ôn Tình.

Kiều Tịch đã hiểu chuyện gì xảy ra, cô đồng ý giúp Ôn Tình giải quyết chuyện này.

Xe chạy đến cửa nhà Ôn Tình.

Trong phòng, mẹ Phương đang oán giận với Phương Chí Hải, “Năm đó mẹ đã không đồng ý con cưới cô ta, lúc trước nếu con cưới con gái của bà chủ mở siêu thị kia, bây giờ mẹ đã sớm được bồng cháu rồi.”

“Mẹ, bây giờ mẹ nói mấy thứ này thì ý nghĩa gì nữa? Chẳng lẽ mẹ thật sự hy vọng con ly hôn với Ôn Tình?” Mấy ngày nay Phương Chí Hải cũng bị huyên náo khiến vẻ mặt tiều tụy, “Mẹ không thể mong con và Tình Tình sống tốt được à?”

“Anh, anh cũng đừng nói mẹ, nếu anh thật sự muốn sống cùng Ôn Tình thì không đi tìm người phụ nữ khác.” Em của Phương Chí Hải là Phương Hiểu Yến nói: “Bây giờ con trai em chuẩn bị đi học mầm non, nếu nhà chúng ta dọn khỏi phòng này thì sau này con trai em làm sao đi học ở thành phố B được nữa. Mẹ hồ đồ, anh cũng đừng hồ đồ theo, nếu anh và Ôn Tình ly hôn, anh sẽ không còn gì nữa.”

Làm sao Phương Chí Hải không biết rõ chứ.

Ôn Tình có phòng, còn có tiền tiết kiệm, năm đó cha mẹ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên qua đời, cô được bồi thường một khoản lớn, tất cả chi tiêu trong nhà đều dựa vào Ôn Tình chi trả, gia đình bọn họ mới có thể ở thành phố B sống thoải mái như vậy.

“Chờ Ôn Tình trở về, mẹ cũng đừng cãi nhau với chị ấy, nói vài lời hay, để chị ấy làm hòa với anh.” Phương Hiểu Yến nói.

Mẹ Phương không bỏ được mặt mũi, “Làm gì có mẹ chồng cầu xin con dâu?”

Bà ta vừa mới nói xong, cửa bị người từ bên ngoài mở ra, bọn họ biết Ôn Tình đã trở lại.

Phương Chí Hải sửa sang lại biểu cảm trên mặt, anh ta đứng dậy, muốn tiến lên.

Anh ta thấy Ôn Tình đi từ bên ngoài vào, mà phía sau cô ấy còn có một cô gái xinh đẹp tinh xảo đến quá mức đi theo.

“Tình Tình, em về rồi, người này là……” Phương Chí Hải cũng coi như là người có kiến thức, anh ta chỉ cảm thấy cô gái trước mặt không hợp với nơi này, khí chất trên người của cô cũng không giống người thường.

Kiều Tịch lười quanh co lòng vòng, “Chị Tình muốn mấy người dọn khỏi nơi này, bây giờ mấy người rời khỏi đi, còn chuyện ly hôn, luật sư sẽ liên hệ với anh.”

“Cô là ai, dựa vào cái gì mà đuổi chúng tôi đi? Cô gái nhỏ vẫn nên về nhà tìm cha mẹ đi, đừng xen vào chuyện người lớn.” Mẹ Phương tức giận nói.

Kiều Tịch cong môi, cô tránh ra phía sau, ở ngoài cửa xuất hiện ba người đàn ông cao lớn mặc đồ đen, mặt không biểu cảm đứng ở đó.

Phương Chí Hải có mắt, hiển nhiên biết thân phận của cô gái này không đơn giản, Ôn Tình tìm cô giúp đỡ, “Tình Tình, chúng ta có thể nói chuyện tử tế được không?”

“Bây giờ mấy người dọn ra khỏi nhà tôi đi.” Ôn Tình hạ quyết định, khăng khăng muốn ly hôn.

Ba người vệ sinh ngoài cửa đi vào.

Kiều Tịch nói: “Nếu bây giờ mấy người không thu dọn hành lý, đợi lát nữa bọn họ sẽ ném tất cả đồ của mấy người ra ngoài.”

“Đúng rồi, còn có đơn ly hôn, vẫn là nhanh ký đi, nếu không, luật sư của tôi sẽ giúp chị Tình thưa kiện, đến lúc đó anh sẽ chẳng còn gì cả, thậm chí mất việc, à, trong tay tôi còn có chứng cứ anh ngoại tình.” Giọng điệu Kiều Tịch rất nhạt, phảng phất chỉ là đang bàn luận thời tiết ngày hôm nay.

“Cô dựa vào cái gì mà làm con trai tôi mất việc!” Mẹ Phương lập tức kích động.

Kiều Tịch căn bản sẽ không để ý tới đối phương, cô cong môi, nhẹ nhàng nói một câu “ra tay”, vệ sĩ cao tráng đã dọa mẹ Phương sợ tới mức mềm chân, điển hình kiểu khinh thiện sợ ác.

Lúc cô về đến nhà đã hơn 9 giờ tối.

Kiều Tịch gọi video call cho Lục Hoặc.

Giây tiếp theo, cuộc gọi được nghe máy, trên màn hình xuất hiện gương mặt thanh tuấn của Lục Hoặc.

“Lúc nãy em đi nhà chị Tình, giúp chị ấy giải quyết một số vấn đề.” Kiều Tịch không phải người làm chuyện tốt, không để lại tên, cô muốn để lại, hơn nữa tuyệt đối muốn Lục Hoặc biết.

“Ừm.” Lục Hoặc tỏ vẻ chính mình đang nghe.

Kiều Tịch nói cho anh, “Da mặt của những người đó cũng thật dày.”

Tay đang lật sách của Lục Hoặc ngừng lại, anh nhìn cô gái trong màn hình, khuôn mặt nhỏ của cô trắng hồng, đôi mắt đen bóng liễm diễm, anh mở miệng: “So với em thì sao?”

“Cái gì?”

Kiều Tịch sửng sốt một giây, nháy mắt phản ứng lại, cô hung dữ trừng mắt nhìn anh một cái, “Anh đang nói da mặt của em dày sao?”

Môi mỏng xinh đẹp của Lục Hoặc cong lên, bàn tay to của anh đè lại Tức Hỏa, tùy ý để nó đạp loạn trong lòng bàn tay của mình, nó giống như chủ nhân Kiều Tịch của nó vậy, bị chọc tức giận rồi.

Kiều Tịch hừ một tiếng, “Nếu da mặt em thật sự dày, hôm nay ở nhà anh, em đã trực tiếp ôm lấy anh hôn môi.” Sau khi biết được Lục Hoặc chủ động thân thiết với cô có thể khiến cô nhanh chóng hấp thu năng lượng vàng, cô cứ muốn câu dẫn anh làm chút chuyện xấu.

Cách màn hình, Lục Hoặc sâu kín nhìn cô một cái.

Kiều Tịch bắt đầu tranh công, “Hôm nay em giúp chị Tình cũng là vì anh. Việc nhà của chị Tình được giải quyết, mới có thể chăm sóc tốt một ngày ba bữa của anh, còn giúp chúng ta đứng canh nữa.”

Cô vốn không phải người thích xen vào việc của người khác, liên quan đến Lục Hoặc, cô mới ra tay.

Trong mắt của cô gái trong màn hình có chút đắc ý, giống như muốn anh khích lệ, Lục Hoặc chỉ cảm thấy trước ngực như bị con kiến nhỏ căn một ngụm, không đau, lại có chút ngứa, có chút tê dại.

“Kiều Tịch, cảm ơn.” Giọng nói trầm thấp của anh xuyên qua di động, vào ban đêm yên tĩnh trở nên rất rõ ràng.

“Em không cần anh nói cảm ơn bằng miệng.” Đôi mắt Kiều Tịch sáng lên, cô liếʍ khóe môi một chút, “Một chút thành ý cũng không có.”

Ý đồ của cô vừa nhìn đã hiểu, ngập tràn trong mắt, trên mặt của cô, “Lúc gặp mặt, anh hôn em, đây mới là thứ em muốn.”

Lục Hoặc nghĩ đến chuyện ngày hôm nay, giả bộ nghe không thấy yêu cầu của cô gái.

Kiều Tịch tức giận hừ một tiếng.

Sau khi cúp máy, Kiều Tịch gọi Bạo Phú ra, “Tôi muốn rút hộp bảo vật.” Cho dù Lục Hoặc đồng ý để cô tìm anh, ở bên cạnh anh, nhưng cô cứ cảm thấy Lục Hoặc còn có điều cố kỵ.

Cô cũng biết nguyên nhân, cho nên, cô hy vọng mau chóng tiêu trừ hết năng lượng đen.

Bạo Phú: “Chủ nhân, lần này rút một hộp bảo vật cần tiêu hao 9% năng lượng.”

“Được, tôi biết rồi.”

Hơn nữa hôm nay cô được Lục Hoặc hôn một cái, còn ở bên cạnh anh hấp thu năng lượng vàng, lại trừ đi thời gian ngày hôm nay, cô hiện tại còn có 49% năng lượng vàng.

“Rút đi.”

Giây tiếp theo, màn hình lớn từ trong hộp bảo vật bắn ra.

Ở trước mắt, Kiều Tịch thấy khắp Lục gia dán không ít đồ trang trí màu đỏ, hẳn là đến tết.

Trong tòa nhà, ông cụ Lục và con cháu đang trò chuyện, Lục Vinh Diệu mặc quần áo mới, cùng các đứa nhỏ khác đuổi bắt chơi đùa, trên tay cậu ta cầm một xấp bao lì xì rất dày.

Kiều Tịch nhìn tứ phía cũng không thấy Lục Hoặc nhỏ.

Cô bắt đầu tìm kiếm cậu trong màn hình lớn.

Bên ngoài đang có tuyết rơi, trên mặt đất phủ kín một tầng tuyết dày, trắng xoá một mảnh.

Cô chuyển màn hình đến căn phòng nhỏ, bên trong cũng không thấy Lục Hoặc.

Kiều Tịch nhíu mày, cô tiếp tục chuyển màn hình, cuối cùng cô thấy Lục Hoặc ở con đường nhỏ bên ngoài căn phòng, bên cạnh là người hầu chăm sóc cậu.

Lục Hoặc nhỏ lớn hơn so với lần trước gặp mặt một chút, là đứa bé lớn rồi, thoạt nhìn giống chín tuổi, mười tuổi. Khuôn mặt nhỏ của cậu trắng nõn, đôi mắt vừa to vừa sáng, bởi vì lạnh nên màu môi của cậu có chút nhạt.

Lục Hoặc nhỏ lớn lên một chút đã biến thành một đứa bé trai đáng yêu xinh đẹp rồi.

Trên người cậu mặc một chiếc áo khoác rất dày, bên dưới là một chiếc quần dài màu đen. Bông tuyết rơi xuống trên đầu của cậu, người hầu bên cạnh quên đội mũ cho cậu rồi.

Đôi tay của Lục Hoặc nhỏ bị đông lạnh đến đỏ lên, cậu gian nan đẩy chiếc xe lăn, tuyết tích tụ trên mặt đất rất dày, lực của xe lăn không đủ, mà chính cậu cũng không có nhiều sức lực nên xe lăn nhỏ di chuyển rất chậm. Nhưng mà, người hầu ở bên cạnh thì một bàn tay cắm túi quần, một bàn tay chơi di động, trong miệng còn thúc giục Lục Hoặc nhỏ nhanh lên.

Mặt đất có tuyết đọng lại nên rất trơn, lúc này, cậu vô ý đυ.ng phải đống tuyết to bên cạnh, xe lăn không chịu khống chế mà lật ngã cả Lục Hoặc nhỏ xuống đất.

Trái tim Kiều Tịch lập tức nắm chặt.

Người hầu ở bên cạnh nghe thấy tiếng động, lúc này mới cất điện thoại, giọng điệu có vài phần không vừa lòng, “Tiểu thiếu gia, sao cậu không cẩn thận như vậy chứ. Đợi lát nữa phải đi chúc tết với lão gia, bây giờ quần áo của cậu đều bẩn rồi thì làm sao đi được nữa? Cậu về thay quần áo trước đi, tôi đi báo lại với lão gia và quản gia rằng cậu ở trên đường gặp chút sự cố nhỏ, không qua đó nữa.”

Cô ta đưa Lục Hoặc theo, còn phải luôn ở bên cạnh cậu chăm sóc, không tách ra được, còn không bằng để Lục Hoặc ở lại trong phòng không ra, cô ta còn có thể thoải mái đi theo quản gia nhận bao lì xì, sau đó cùng các chị em khác nói chuyện.

Trên mặt đất có tuyết rơi nên rất lạnh, Lục Hoặc nhỏ quỳ rạp trên mặt đất, bùn đất và tuyết đều làm bẩn quần áo mới sạch sẽ xinh đẹp của cậu.

Nghe thấy lời người hầu nói, sự chờ mong trong ánh mắt của cậu tối sầm lại.

Tay cậu bị đông lạnh đến đỏ bừng, chống ở trên tuyết, cậu cố hết sức bò lại trên xe lăn.

Kiều Tịch đau lòng muốn chết, cậu bé Hoặc thích sạch sẽ như vậy, mà bây giờ quần áo của cậu không chỉ bị bẩn, mà còn bị làm ướt.

Cậu ngồi trở lại trên xe lăn, tự phửi bùn bẩn trên quần áo, miệng nhỏ gắt gao mím chặt, một hồi lâu, cậu nói với người hầu: “Cháu không sao, ngã cũng không đau, quần áo cũng không ướt lắm, chúng ta tiếp tục đi chỗ ông nội đi.”

Lục Hoặc sớm đã học được nói mát, bởi vì người khác càng thích nghe cậu nói mát.

Như vậy, những người khác mới không cảm thấy cậu là một thứ phiền phức.

Người hầu nhíu mày, “Quần áo của cậu cũng bẩn rồi, lão gia thấy sẽ tức giận, Tết nhất, cũng sẽ cảm thấy đen đủi.”

Lục Hoặc nhỏ rũ xuống mi mắt, miệng nhỏ của cậu vẫn cười như cũ, cậu dùng sức phủi nơi bị bẩn trên người mình, sau đó thật cẩn thận mà nói: “Không bẩn.”

Cậu biết, trở về thay quần áo, thì không thể đi chúc tết.

Hôm nay là năm mới, cậu cũng muốn giống các bạn nhỏ khác, có thể đốt phóng hoa, có thể chơi đùa, cậu không muốn một mình một người ở trong phòng.

Người hầu gần như muốn trợn trắng mắt, “Được, cậu đi theo sát tôi.” Rốt cuộc đối phương là thiếu gia, nếu ở chỗ này khóc nháo lên, người bị trừng phạt chính là cô.

Lục Hoặc nhỏ nghe thấy đối phương không cản trở cậu đi tòa nhà bên kia nữa, cậu cười lên, dùng sức gật đầu, “Ừm.”

Kiều Tịch chua xót một trận, cô thấy Lục Hoặc nhỏ càng cố hết sức di chuyển xe lăn, e sợ bị người hầu bỏ lại phía sau.

Trong tòa nhà mở ra máy sưởi, ấm áp dễ chịu, còn tản ra mùi thơm của đồ ăn, tiếng cười vui, tiếng nói chuyện không ngừng, không khí đầy hài hòa.

Lúc Lục Hoặc nhỏ đẩy xe lăn tiến vào, rõ ràng mọi người có chút giật mình, bọn họ dừng lại, nhìn về phía cậu.

Người hầu đứng ở phía sau Lục Hoặc, đẩy cậu đi đến phía ông cụ Lục đang ngồi ở ghế chủ tọa, “Lão gia, Hoặc thiếu gia đến chúc tết cho ngài.”

Lục Hoặc có chút khẩn trương, Kiều Tịch thấy ánh mắt cậu nhìn về phía ông cụ Lục có sự ỷ lại, cô đột nhiên ý thức được, Lục Hoặc nhỏ thích người ông nội Lục này, cậu cũng muốn giống như Lục Vinh Diệu, thân thiết với ông nội, được ông nội yêu thương.

Ông Lục nhìn người cháu hiếm khi gặp mặt, ông ít nhiều có chút xúc động.

Ở bên cạnh, một người phụ nữ ăn mặc đồ lộng lẫy, trang điểm đậm đà mở miệng: “Vú Trương, chị chăm sóc đứa bé kiểu gì thế? Chị không thấy quần áo của Tiểu Hoặc bị bẩn, còn ướt một tảng lớn, nếu bị lạnh bị cảm thì phải làm sao bây giờ.”

Người hầu vội giải thích: “Ở trên đường tới Hoặc thiếu gia bị té ngã, tôi bảo cậu ấy về thay quần áo trước nhưng Hoặc thiếu gia kiên trì muốn lại đây.”

“Trẻ con không hiểu chuyện, chị cũng không hiểu chuyện?” Người phụ nữa này chính là mẹ của Lục Vinh Diệu, bà ta nói: “Hơn nữa hôm nay là năm mới, chị để nó té ngã, còn mặc quần áo bẩn đến đây chúc tết, không phải là muốn chúng tôi đen đủi à?”

Ông cụ Lục đưa lì xì cho Lục Hoặc nhỏ, “Đây là lì xì của cháu, cầm đi.”

Đôi tay của Lục Hoặc nhỏ tiếp nhận bao lì xì, trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt có thêm ý cười, đôi mắt cũng sáng lên, “Chúc ông nội năm mới vui vẻ.”

Ông cụ Lục nói với người hầu: “Cô đưa nó về thay quần áo trước, đợi lát nữa qua đây ăn cơm.”

Mẹ của Lục Vinh Diệu mở miệng: “Trên đường tuyết đọng nhiều như vậy, đợi lát nữa Tiểu Hoặc trở về thay quần áo lại đến đây, vừa đi vừa về như vậy, không phải làm khổ trẻ em sao?”

Ông cụ Lục im lặng một lúc, “Đưa Lục Hoặc về, không cần đến đây nữa, sai phòng bếp chuẩn bị một phần các món ăn hôm nay cho nó, sau đó đưa qua.”

Trên xe lăn, ánh sáng trong mắt của Lục Hoặc nhỏ lập tức tối xuống, cậu cúi đầu, vội phủ những chỗ bẩn trên người mình, “Ông nội, cháu không bẩn, không cần trở về thay quần áo.”

“Sao mà mồng một đầu năm còn có thể ngã từ trên xe lăn xuống, thế này thì xui xẻo biết chừng nào chứ. Tiểu Hoặc, cháu nghe lời, quần áo ướt, bị lạnh sẽ cảm đấy.” Người phụ nữ nói với người hầu: “Còn không mau đẩy Tiểu Hoặc trở về?”

Đôi mắt to đen bóng của Lục Hoặc nhỏ nhìn về phía ông cụ Lục, kiên trì nói: “Ông ơi, quần áo của cháu không bẩn.”

Ông cụ Lục dời mắt, “Trở về đi.”

Người hầu vội đẩy xe lăn của Lục Hoặc nhỏ đi, “Vậy tôi sẽ đưa Hoặc thiếu gia trở về.”

Ra đại sảnh, ý cười trên mặt người hầu nháy mắt sụp đổ, cô ta oán trách Lục Hoặc: “Sớm biết như vậy thì đã không mất công tới một chuyến.”

Lục Hoặc không lên tiếng, cậu cúi đầu, miệng nhỏ mím chặt.

Kiều Tịch nhìn ở trong mắt, ngực cô chua xót cực kỳ.

Bên cạnh không có ai đối xử tử tế với anh, anh hắc hóa cũng là bình thường.

Cô mới không muốn anh trở thành đứa bé ngoan ngoãn, cô càng hy vọng, anh có thể tùy ý làm bậy, tùy ý càn quấy, làm thế nào để anh vui vẻ thì cứ làm thế đấy.

Sau khi trở lại căn phòng nhỏ, khuôn mặt nhỏ của Lục Hoặc đã bị lạnh đến trắng bệch, hai tay nhỏ cũng đông lạnh ửng hồng.

Ánh sáng trong căn nhà nhỏ tối tăm, Lục Hoặc nhỏ thay xong quần áo, yên tĩnh ngồi trong căn nhà nhỏ, mà người hầu đã sớm rời khỏi.

Cậu cúi đầu, gần như co rúm lại trên xe lăn, vô cùng đáng thương.

Kiều Tịch đau lòng muốn chết, cô nói với Bạo Phú: “Bây giờ tôi có thể sử dụng đạo cụ chưa?”

“Chủ nhân, có thể.”

Kiều Tịch có chút khẩn trương, cô không nghĩ tới chính mình sẽ rút được đạo cụ như vậy.

“Dùng đi.”

Giây tiếp theo, Lục Hoặc nhỏ và cả xe lăn biến mất trong màn hình lớn.

Chớp mắt, Kiều Tịch và cậu nhóc đang xuất hiện trước mặt mắt to trừng mắt nhỏ.