Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 2: Chương 2

Nghe thấy lời nói của Bạo Phú, Kiều Tịch có chút kinh ngạc.

Cô hỏi: “Làm sao để hấp thu?”

Đúng lúc này cô nhìn thấy trên mu bàn tay của mình có thêm một biểu tượng giống như biểu tượng pin điện thoại, trên pin có một chút màu vàng, bên cạnh hiện lên con số: 0.01%.

Kiều Tịch chớp mắt, cô phát hiện trên mu bàn tay Lục Hoặc cũng có biểu tượng pin, “Lục Hoặc cũng có?”

Bạo Phú nói với cô: “Đây là thanh năng lượng, màu vàng đại diện cho năng lượng tích cực, màu đen là năng lượng tiêu cực.”

Kiều Tịch thấy thanh năng lượng trên tay Lục Hoặc hiện lên năng lượng vàng là 20%, còn lại 80% đều là năng lượng đen.

“Chủ nhân, năng lượng vàng trên người Lục Hoặc đang dần dần chuyển hóa thành năng lượng đen, năng lượng đen càng nhiều, năng lượng vàng biến mất, cô sẽ không có cách nào để kéo dài tuổi thọ nữa. Cho nên chủ nhân cần tiêu trừ năng lượng đen trên người Lục Hoặc.”

Quả nhiên, trên thế giới không có thứ gì là miễn phí.

“Làm sao để tiêu trừ?”

“Sau này chủ nhân sẽ biết.” Bạo Phú ngại nói cho chủ nhân rằng cậu chỉ là người mới nên tạm thời cũng không biết.

Cậu bạn Bá Vương nói với cậu, ở trước mặt chủ nhân, không hiểu cũng phải giả vờ hiểu, nếu quá ngốc sẽ bị chủ nhân ghét bỏ, sau này sẽ bị đói bụng. Cậu không muốn giống như Phú Quý, suốt ngày bị đói bụng.

Kiều Tịch: “Tôi hấp thu năng lượng vàng của Lục Hoặc thì có ảnh hưởng gì đến anh ấy không?”

Bạo Phú ngoan ngoãn trả lời: “Chủ nhân yên tâm, Lục Hoặc sẽ không có bất cứ ảnh hưởng gì, cô càng tới gần Lục Hoặc, tốc độ hấp thu năng lượng vàng càng nhanh, xa hơn 1 mét thì không thể hấp thu được.”

Điều này có nghĩa rằng, Kiều Tịch phải ở bên Lục Hoặc trong vòng 1 mét.

Quản gia Lục mở miệng: “Thiếu gia, Kiều tiểu thư tìm cậu.”

Lục Hoặc ngồi trên xe lăn, khuôn mặt lạnh lùng.

Kiều Tịch chủ động tiến lên chào hỏi anh: “Lục Hoặc, xin chào, tôi tên là Kiều Tịch.”

Đôi mắt xinh đẹp của anh rất sạch sẽ, trong suốt, anh yên tĩnh nhìn về phía cô, Kiều Tịch nhớ tới chuyện ngày hôm qua cô say rượu rồi phát bệnh.

Lúc ấy cô tái phát bệnh tim, sau khi phát hiện tới gần anh thì trái tim cô sẽ ngừng đau, cô ham thích sự thoải mái, không chỉ ngồi trên đùi Lục Hoặc mà cơ thể còn không kiêng nể gì cọ vào anh.

Da mặt Kiều Tịch có dày đến đâu cũng có chút ngượng ngùng, “Ngày hôm qua tôi say rượu, liên lụy khiến anh bị phạt, thật sự rất xin lỗi.”

Giọng điệu của Lục Hoặc thật nhạt, “Xin lỗi có ích à?”

Kiều Tịch biết xin lỗi quả thật vô ích, cô nhẹ giọng nói: “Vết thương trên người anh đều là vì tôi mới tạo thành, tôi có thể bồi thường cho anh.”

Lục Hoặc cự tuyệt: “Không cần.”

Đối phương rất lạnh lùng, thái độ lạnh nhạt, không dễ tiếp xúc.

Kiều Tịch cũng không để ý, ánh mắt cô dừng lại trên mặt anh.

Màu da Lục Hoặc trắng muốt khiến vệt đỏ trên mặt trở nên chói mắt hơn. Trên cổ anh, thậm chí xương quai xanh cũng có vết thương, vệt đỏ rất dài gần như hoàn toàn đi sâu vào cổ áo.

Thật hiển nhiên, ông cụ Lục cũng không hề lưu tình khi đánh đứa cháu Lục Hoặc này.

“Lục Hoặc, anh còn chưa bôi thuốc à?” Kiều Tịch kinh ngạc.

Nghe vậy, quản gia Lục mới chú ý tới Lục Hoặc quả thật chưa bôi thuốc.

Ngày hôm qua, sau khi giải quyết xong chuyện của Lục Hoặc, ông cụ Lục đã quay trở lại bữa tiệc, những người khác cũng vội vàng đi chiêu đãi khách khứa, căn bản không có ai nhớ tới việc phải đưa thuốc cho Lục Hoặc.

Quản gia Lục vội nói: “Thiếu gia, để tôi đi lấy thuốc.” Nói rồi ông ấy bước nhanh ra khỏi căn phòng.

Lục Hoặc nhìn về phía Kiều Tịch, “Cô có thể đi rồi.”

Kiều Tịch giả bộ không nghe thấy sự lạnh lẽo trong giọng nói của đối phương, một giờ mới có thể hấp thu 1% năng lượng, cô phải ở bên cạnh Lục Hoặc lâu một chút, tuổi thọ sẽ kéo dài hơn chút.

Lục Hoặc giống như một cục sạc cỡ lớn, đang giúp cô sạc điện, sao cô có thể dễ dàng rời đi như vậy được.

Kiều Tịch lắc đầu, “Hôm nay tôi đến vì muốn xin lỗi anh, mà tôi chưa làm được gì cả nên không thể cứ vậy rời đi được, nếu không tôi sẽ áy náy chết mất.”

Kiều Tịch lừa anh, tuy rằng cảm thấy rất xin lỗi anh, nhưng chớp mắt cô sẽ vô tâm mà quên mất chuyện này.

Sắc mặt của Lục Hoặc rất lạnh nhạt, “Cô áy náy chết cũng không liên quan đến tôi.”

Không bao lâu sau, quản gia cầm thuốc đi vào, “Hoặc thiếu gia, đây là thuốc mỡ dành cho vết thương ngoài da.”

“Ừ.”

Quản gia Lục còn có việc phải làm, sau khi ông ấy đưa thuốc cho Lục Hoặc liền rời đi.

Trong nhà yên tĩnh lại.

“Lục Hoặc, tôi có thể giúp anh bôi thuốc.” Kiều Tịch đang lo không có cớ để ở lại, bây giờ cơ hội tới rồi.

Cô chớp mắt, trong đôi mắt long lanh đều là sự chân thành, “Anh không nhận quà xin lỗi của tôi thì tôi có thể thay anh làm chút chuyện để bồi thường.”

Lục Hoặc nhìn cô, môi mỏng xinh đẹp của anh hơi cong lên như nghe được chuyện thú vị, “Cô giúp tôi?”

Kiều Tịch chân thành gật đầu, “Trên mặt và cổ của anh đều bị thương, tôi có thể giúp anh.” Anh vì cô mới bị thương, cô giúp anh cũng là chuyện đương nhiên.

Quan trọng nhất là, vết thương của Lục Hoặc ít nhất cũng cần mấy ngày mới có thể khôi phục, đúng lúc để cô mượn cơ hội này tiếp cận anh!

Cô nhân cơ hội tiến lên, tới gần Lục Hoặc, thanh năng lượng của cô đột nhiên sáng lên một chút.

Đôi mắt to xinh đẹp của Kiều Tịch chớp chớp, giọng nói mềm nhẹ, dường như còn có chút cẩn thận, “Tôi chỉ là muốn bồi thường cho anh, bôi thuốc xong rồi tôi sẽ đi, bảo đảm không làm phiền anh.”

Môi mỏng của Lục Hoặc cong lên, anh cố ý vứt thuốc mỡ xuống mặt đất như đứa bé làm trò ác, “Tùy cô.”

Kiều Tịch nhặt thuốc mỡ lên, so sánh với việc có thể kéo dài tuổi thọ, bị làm khó dễ như vậy không đáng kể chút nào.

Cô cười nói với Lục Hoặc: “Ở đây không có tăm bông, tôi đi rửa tay trước.”

Đi vào nhà tắm, Kiều Tịch phát hiện thanh năng lượng trên mu bàn tay của cô biến mất, quả nhiên, xa hơn 1 mét thì không thể hấp thu năng lượng của Lục Hoặc.

Cô thấy trong nhà tắm có một bồn tắm cực kỳ lớn, gần như chiếm hết một nửa diện tích.

Bạo Phú tức giận bất bình, “Chủ nhân, Lục Hoặc thật hung dữ với cô nha.”

Kiều Tịch không để ý chút nào, “Muốn có được thứ gì từ người khác thì nhất định phải trả giá.”

Cô rửa tay xong, mau chóng trở về bên cạnh Lục Hoặc, thanh năng lượng lại xuất hiện.

Kiều Tịch nặn thuốc mỡ lên đầu ngón tay của mình, cong lưng dựa sát vào Lục Hoặc. Khoảng cách của hai người rất gần, cô có thể thấy rõ bóng dáng của mình trong mắt Lục Hoặc.

Kiều Tịch đã soi gương rồi, gương mặt của nguyên chủ rất giống với cô trước kia, màu da trắng tuyết, ngũ quan tinh xảo tuyệt đẹp, khiến người ta liếc mắt một cái sẽ rung động. Điểm khác là đôi mắt của nguyên chủ tròn hơn, có cảm giác vô tội, trong sáng mà đẹp đẽ, liếc mắt một cái đã tê dại cả trái tim.

Kiều Tịch cố ý cười với anh, đôi mắt cong thành hình trăng non xinh đẹp.

Mặt Lục Hoặc không có biểu cảm gì, anh nghiêng mặt đi.

“Anh đừng nhúc nhích.” Đôi tay Kiều Tịch nâng lên mặt anh, chuyển mặt anh về phía cô.

Tay của cô gái vừa rửa xong, lòng bàn tay mềm mại dịu dàng mang theo hơi lạnh.

Cằm Lục Hoặc lập tức căng chặt, đôi mắt đen nhánh của anh lạnh lùng liếc Kiều Tịch một cái, “Buông tay.”

Kiều Tịch nhìn thấy thanh năng lượng của cô còn sáng hơn lúc nãy, từ 0.02% trực tiếp nhảy lên 0.05%, cô có chút ngạc nhiên, là bởi vì cô chạm vào mặt của Lục Hoặc, khoảng cách tiếp xúc với anh trở thành 0 nên như vậy sao?

Cô luyến tiếc mà buông tay ra, “Vậy anh đừng lộn xộn.”

Đầu ngón tay dính thuốc mỡ của cô nhẹ nhàng chấm trên mặt Lục Hoặc, Kiều Tịch cực kỳ dịu dàng tán thuốc mỡ ra.

Thuốc mỡ lành lạnh, đầu ngón tay của cô gái cũng lành lạnh, Lục Hoặc mím chặt môi, vẻ mặt không vui.

“Tôi làm anh đau à?” Kiều Tịch thu tay lại, thanh năng lượng đã biến thành 0.1%.

Lục Hoặc cười lạnh, “Đúng vậy.”

Anh vừa nói xong, Kiều Tịch trợn tròn mắt, cô thấy trên đỉnh đầu anh mọc ra một cành cây xanh biếc, cây mầm chỉ có hai lá cây nhỏ.

Kiều Tịch kinh ngạc, cô vội hỏi Phú Quý, “Thứ gì ở trên đỉnh đầu Lục Hoặc thế?”

Bạo Phú ngờ vực, “Chủ nhân, trên đầu Lục Hoặc có gì à?”

Kiều Tịch chớp mắt, lá mầm nhỏ trên đỉnh đầu Lục Hoặc nháy mắt biến mất, cô xuất hiện ảo giác à?

Trên cổ và xương quai xanh của Lục Hoặc cũng có vết thương, cô lấy thuốc mỡ bôi lên, lo lắng làm anh đau nên Kiều Tịch cố ý nhẹ tay.

Sắc mặt Lục Hoặc càng ngày càng trầm xuống.

“Còn có vết thương khác không?” Kiều Tịch hỏi anh.

Nhìn thanh năng lượng sắp được 0.3%, tuy rằng ít nhưng cô vẫn rất vui.

Dưới hoàn cảnh không tiếp xúc da thịt, 0.3% năng lượng cần 0.3 giờ, tức là 18 phút, mà bây giờ chỉ cần tiếp xúc da thịt với Lục Hoặc đã có thể tăng tốc chỉ cần mấy chục giây.

Lục Hoặc thấy ánh mắt của cô gái sáng lên, anh liếc mắt nhìn cô một cái, ngay sau đó, ngón tay thon dài của anh bắt đầu cởi cúc áo của mình.

Kiều Tịch có chút sững sờ, “Anh đang làm gì vậy?”

Lục Hoặc không hề ngại ngùng: “Cởϊ qυầи áo.”

Từng cúc áo bị cởi bỏ, cổ áo sơ mi trắng rộng mở, yết hầu hiện ra, xương quai xanh tinh xảo, xuống chút nữa là vòm ngực rắn chắc, rõ ràng là một gương mặt thanh tú xuất trần lại nhiều thêm vài phần yêu nghiệt.

Lục Hoặc cởi áo sơ mi trắng.

Lúc này Kiều Tịch mới thấy trên cánh tay và bả vai của anh sưng đỏ ứ tím một mảng lớn, hiển nhiên bị đánh rất nặng.

Trong mắt cô nhiều thêm vài phần xin lỗi, động tác trên tay càng nhẹ.

Lục Hoặc nhíu mày, anh chỉ cảm thấy nơi Kiều Tịch chạm qua rất ngứa, như bị con kiến cắn từng ngụm nhỏ.

Anh rũ xuống mi mắt, không phát ra âm thanh.

Kiều Tịch lén lút đánh giá thiếu niên trước mặt.

Tóc mái hỗn độn rũ trên trán, giữa trán anh tuấn mang theo nét ngây ngô, có thể vì suốt ngày ở trong nhà nên màu da Lục Hoặc rất trắng, tăng thêm vài phần trẻ trung.

Vòm ngực của anh to rộng, vòng eo thẳng tắp, thân thể thon chắc, mang theo cảm giác ốm yếu.

Haizz, đúng là nam sắc mê hoặc người.

Ánh mắt Kiều Tịch dời xuống, dừng trên hai chân của anh, dựa theo tỉ lệ của cơ thể, nếu như Lục Hoặc có thể đứng lên thì vóc dáng của anh nhất định rất cao.

Cô nhớ rằng Bạo Phú nói cô có thể chữa khỏi hai chân của Lục Hoặc, cũng không biết có thật không.

“Đẹp à?” Giọng nói trầm thấp vang lên, Lục Hoặc mặc lại quần áo, ngón tay thon dài trắng nõn thong thả cài lại cúc áo.

Kiều Tịch nhìn lén bị phát hiện cũng không cảm thấy xấu hổ, cô chân thành gật đầu, “Đẹp.”

Anh hoàn toàn hợp thẩm mỹ của cô.

Môi mỏng của Lục Hoặc cong lên, “Cô nói cơ thể tàn phế này đẹp?”

Kiều Tịch sửng sốt, ngay sau đó cô phản ứng rất nhanh, “Người khác thì tôi không rõ lắm, nhưng trong mắt tôi, anh rất đẹp.”

Đôi mắt đen nhánh của Lục Hoặc nhìn cô chằm chằm.

Đúng lúc này, quản gia Lục tới, “Tiểu thư Kiều, ông Kiều và bà Kiều đang chuẩn bị về.”

Kiều Tịch gật đầu, cô nói với Lục Hoặc: “Tôi phải đi về.” Cô đã hấp thu 3% năng lượng vàng, tương đương với việc có thể kéo dài tuổi thọ thêm 9 giờ.

Lục Hoặc không đáp lời.

Kiều Tịch cũng không ngại, cô chủ động vẫy tay với anh, “Ngày mai tôi lại đến giúp anh bôi thuốc.”

Lục Hoặc lạnh giọng từ chối, “Không cần, tay chân cô vụng về chỉ biết làm tôi đau.”

Dứt lời, lá mầm nhỏ trên đỉnh đầu của anh lại hiện ra.

Kiều Tịch:……

Lúc này cô xác định mình không hoa mắt, “Bạo Phú, cậu thật sự không thấy hai lá cây nhỏ trên đầu Lục Hoặc à?”

Bạo Phú dùng sức nhìn chằm chằm đầu Lục Hoặc cũng không nhìn thấy gì cả, “Không có gì cả mà.”

Kiều Tịch nhìn lá mầm nhỏ biến mất trong chớp mắt, cô cảm thấy ngạc nhiên.

Sau khi Kiều Tịch rời đi, căn phòng nhỏ yên tĩnh lại, trong không khí còn sót lại hơi thở ngọt ngào của cô gái.

Lục Hoặc mím chặt môi, anh chán ghét mùi vị này.

Trên đỉnh đầu anh, lá mầm nhỏ lại lặng lẽ hiện ra.

Trên đường trở về, mẹ Kiều hỏi Kiều Tịch về vết thương của Lục Hoặc.

“Anh ấy bị thương rất nặng, lúc con đi xem anh ấy, gương mặt Lục Hoặc tái nhợt, giống như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.” Kiều Tịch phóng đại vết thương của Lục Hoặc, “Lục gia cũng không coi trọng Lục Hoặc, bọn họ làm ngơ với anh quen rồi, không có ai lấy thuốc cho anh ấy.”

Tính tình mẹ Kiều hiền lành, chuyện của Lục Hoặc là bà sai, nghe thấy con gái nói vậy, bà không khỏi áy náy.

“Con tính trước khi vết thương của Lục Hoặc khỏi hẳn, mỗi ngày sẽ đi chăm sóc anh ấy.” Hôm nay cô hấp thu được một chút năng lượng vàng, tuổi thọ của cô chỉ còn lại chưa đến ba ngày, cô cần phải ở bên Lục Hoặc.

“Mẹ có thể tìm người đi chăm sóc cậu ấy, không cần con tự mình đi.” Mẹ Kiều luôn cưng chiều con gái, làm sao nỡ để cô đi chăm sóc người khác, hơn nữa cô luôn được cưng chiều, căn bản không biết làm sao chăm sóc người ta.

“Mẹ, Lục Hoặc vì con mới bị phạt, con phải gánh vác trách nhiệm.” Kiều Tịch kiên trì.

Cha Kiều ở bên cạnh rất vui mừng, “Con gái trưởng thành cũng hiểu chuyện hơn rồi.”

Mẹ Kiều không khỏi thở dài, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

“Đúng rồi, hôm nay Tích Tích sẽ chuyển đến nhà của chúng ta.”

Mẹ Kiều vuốt mái tóc dài đen bóng mượt mà của con gái, nhẹ giọng dặn dò, “Cha mẹ Tích Tích đều không còn nữa, mẹ cũng đã hứa với họ phải chăm sóc cho Tích Tích, Tiểu Tịch, mẹ hy vọng sau này hai đứa phải ở chung thật vui vẻ, đừng ức hiếp con bé.”

Con gái bị bà nuông chiều quá rồi, trước kia Tích Tích đến nhà chơi, con gái bà đều sẽ ức hiếp con bé, khiến Tích Tích khóc.

Nghe vậy, ánh mắt Kiều Tịch ngưng đọng lại, cô nhớ rõ nữ chủ Triệu Vũ Tích dọn vào Kiều gia trước khi nguyên chủ chết mấy ngày.

Sau khi nguyên chủ chết, cô ta kế thừa tất cả của nguyên chủ, thân phận thiên kim của Kiều gia, còn có sự sủng ái của cha mẹ Kiều gia, thậm chí là tài sản của Kiều gia.

Kiều Tịch ngoan ngoãn trả lời, “Mẹ yên tâm, con sẽ vui vẻ sống cùng với chị họ.”

Xe trở về Kiều gia.

“Sao Tích Tích lại đứng ở cửa?” Giọng nói ngờ vực của mẹ Kiều vang lên.

Kiều Tịch nhìn về phía ngoài xe, chỉ thấy một bóng người mảnh khảnh đứng ngoài cổng lớn, đối phương mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, thanh tú động lòng người.

Là nữ chính, giá trị nhan sắc của Triệu Vũ Tích khá cao, quan trọng nhất là, đối phương có ba phần giống Kiều Tịch, nếu không cô ta cũng sẽ không trở thành thế thân của Kiều Tịch.

Kiều Tịch đột nhiên nghĩ đến Lục Hoặc, đối phương thích Triệu Vũ Tích, cuối cùng còn vì Triệu Vũ Tích mà chết.

Cô nhíu mày, thế thì không được, Lục Hoặc chết, cô cũng sẽ chết.

Kiều Tịch gọi Bạo Phú, “Triệu Vũ Tích có bàn tay vàng, nếu tôi cướp Lục Hoặc rồi thì sẽ thế nào?”

Bạo Phú rất kiêu ngạo, “Chủ nhân, cô có năng lượng vàng, không cần sợ, bàn tay vàng nào cũng không có tác dụng với cô.”