Thập Niên 80: Tiểu Kiều Thê

Chương 24

Tống Nguyệt Minh nổi hết cả da gà lên, vội vàng xua tay: "Tôi sẽ không xuống sông bắt cá, chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi.”

Cô nói xong cũng không nhịn cười được, sau đó phản ứng lại, hai người bọn họ đang xem mắt, thế mà cô lại có thể cùng Vệ Vân Khai chuyển thành chế độ trò chuyện rồi. Tống Nguyệt Minh bỗng nhiên cảm thấy không khẩn trương như vậy nữa, sau này lại lợi hại hơn nữa, hiện tại cũng không có gì uy hϊếp, huống hồ cô cũng không làm chuyện gì cả.

Trong vườn, Tống Vệ Cầm trồng kinh giới xong, Hoàng Chi Tử liền giục bà đi về phía nhà chính, nhưng Tống Vệ Cầm lại kéo bà đi rửa tay, rồi đi về phía nhà chính, vẻ mặt hai người so với vừa rồi thoải mái hơn rất nhiều.

"Hai người đang nói gì thế?" Tống Vệ Cầm nói ra liền biết không đúng, hỏi thế này cũng quá trực tiếp!

Tống Nguyệt Minh bưng nước đun sôi để nguội lên đưa cho Tống Vệ Cầm và Hoàng Chi Tử chặn miệng các bà, em họ Ngụy Tú Hồng của cô đi tới trước mặt, túm lấy ống tay áo của cô tràn đầy hâm mộ, bộ quần áo này của Tống Nguyệt Minh là bộ mới, đối với người từ nhỏ đến lớn đều mặc lại quần áo của chị gái mà nói thì rất đáng hâm mộ.

Vệ Vân Khai ở lại cũng không thích hợp, anh chờ hai người uống nước xong mới mở miệng tạm biệt, Tống Vệ Cầm vội vàng đưa anh ra ngoài cửa, còn không quên hỏi: "Vân Khai, làm sao vậy?”

Vệ Vân Khai nở nụ cười nhàn nhạt, đón ánh mặt trời chói mắt rồi đáp lại: "Thím, thím hỏi ý của người ta đi.”

Tống Vệ Cầm sửng sốt lại vui vẻ, còn chưa kịp nói cái gì, Vệ Vân Khai liền gật gật đầu với bà, sải bước rời đi, bà vội vàng về nhà, cười thần bí nắm lấy tay Tống Nguyệt Minh, ân cần hỏi: "Nguyệt Minh, cháu cảm thấy Vệ Vân Khai này thế nào?”

Cô không chắc chắn chút ấn tượng của cuộc trò chuyện ngắn này là đủ rồi? Có quá cẩu thả không?

Tống Nguyệt Minh sắp xếp lại từ ngữ một chút, rất cẩn thận nói: "Được rồi, cô lớn à, việc này cũng không phải do một mình cháu quyết định được.”

"Chuyện này không phải cô tính toán sao? Cháu thấy, chuyện này bàn xong rồi.”

Cái gì? Tống Nguyệt Minh chờ đợi Vệ Vân Khai từ chối, nhưng kết quả xem mắt làm cô nói không nên lời, không biết mình là kinh ngạc hay là vừa kinh ngạc vừa vui mừng nữa, cái này không giống như trong tính toán của cô.

Hoàng Chi Tử thì cực kỳ kinh ngạc lại vui mừng, nếu như hai người đều tự nguyện thì đúng là không thể tốt hơn: "Chị cả à, Vệ Vân Khai này thật sự đồng ý sao?”

"Sao em ăn nói tùy tiện thế, đương nhiên nguyện ý rồi, Nguyệt Minh nhà chúng ta lớn lên xinh đẹp thế này, thằng bé trẻ tuổi kia coi trọng không phải là quá bình thường sao? Chị đã chuẩn bị thêm quà cưới cho cháu gái nhà mẹ đẻ, em cứ chờ đi!”

Hoàng Chi Tử cười to: "Vậy chị là cô lớn của Nguyệt Minh, nhất định không thể cho ít rồi!”

"Đó là đương nhiên!"

Hai má Tống Nguyệt Minh đỏ hồng, không thể nhịn được dậm chân: "Mẹ, cô lớn, các người đừng nói bậy!”

Chưa nói đến vấn đề bát tự, còn muốn thêm quà cưới, đúng là quá tích cực. Nếu Vệ Vân Khai dễ dàng kết hôn, vậy trong nguyên tác không thể nào đến cuối cùng anh vẫn là người độc thân, còn muốn Dương Mẫn giới thiệu đối tượng cho anh.

Gặp mặt xong, Hoàng Chi Tử liền vội vàng về nhà, Tống Vệ Cầm cũng không giữ được, chỉ có thể để cho hai mẹ con sớm trở về, lúc này đi đến nhà họ hàng rồi ở lại nhà người ta ăn cơm cũng không dễ dàng, hơn nữa, trong nhà cũng bận rộn có nhiều việc không thể rời người.

Lúc đi ngang qua cửa nhà Vệ Vân Khai, Tống Nguyệt Minh nhìn không chớp mắt, cho đến khi đi ra khỏi thôn Ngụy Thủy, Hoàng Chi Tử thúc giục cô ngồi ở ghế sau xe, một đường đạp xe trở về. Giữa trưa trời rất nắng, Tống Nguyệt Minh hái hai phiến lá thật dày từ trên cây ngô đồng ven đường để che nắng cho cô và Hoàng Chi Tử .