Thập Niên 80: Tiểu Kiều Thê

Chương 15

Hai người lớn và một đứa trẻ không ai nói chuyện, mặt trời dần dần lên cao, bóng râm cũng dần di chuyển đi, bọn họ vừa đổi chỗ ngồi thì từ ngoài cửa của Tống gia truyền tới tiếng thở hổn hển của một người phụ nữ trung niên, trên mặt bà không có nhiều nếp nhăn lắm, ăn mặc rất đơn giản, trên toàn là mồ hôi, trên mặt đôi giày vải bám một lớp đất, hiển nhiên là đã đi qua một đoạn đường đất đến đây.

“Cô cả, sao cô lại tới đây ạ?” Vương Quyên rất nhiệt tình chào hỏi.

Tống Nguyệt Cầm cười cười, chuyển ánh mắt lên người Tống Nguyệt Minh, tươi cười một hồi: “Cha mẹ các cháu đâu rồi? Nguyệt Minh gặp cô sao lại không chào?”

Tống Nguyệt Minh phản ứng lại cũng chào một câu cô cả, trong lòng lại có một dự cảm không lành.

“Bọn bọ đi làm rồi, cô cả tìm cha mẹ có việc gì vậy? Hay là cháu đi gọi bọn họ về?”

“Thôi khỏi, dù sao cũng sắp tan ca nghỉ trưa rồi, đợi bọn họ về rồi nói sau đi. Nguyệt Minh, cháu lại đây, cô hỏi cháu chút chuyệt.” Tống Vệ Cầm không cho ai nói gì túm lấy Tống Nguyệt Minh đi về phía nhà chính.

“Quyên nhi, cháu cũng vào đây.”

Vương Quyên vội vàng buông kim chỉ xuống, bế Đại Bảo đi vào nhà chính.

Nhà chính của Tống gia có một cái bàn bát tiên, bốn cái ghế dựa, trên tường treo tranh vĩ nhân, nền nhà được quét rất sạch sẽ, các đồ dùng cũng được sắp xếp rất gọn gàng.

Sau khi vào nhà, Tống Vệ Cầm quen cửa quen nẻo tìm được một cái quạt hương bồ, vừa quạt quạt vừa lau mồ hôi rồi mới hỏi: “Nguyệt Minh, hôm qua cháu có chuyện gì thế? Cô nghe người ta nói cháu nhảy sông rồi? Còn ở cùng với ai ở An Trang vậy?”

Tống Nguyệt Minh không thể tin được đôi tai mình nữa, trong não vang lên một câu, chuyện tốt không ra khỏi cửa chuyện xấu vang xa ngàn dặm! Cô cả lấy chồng ở thôn Ngụy Thủy cách Tiểu Tống Trang mười dặm cơ mà, mới qua bao lâu thời gian chứ, cô cả làm thế nào mà đã biết rồi?

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Vương Quyên cũng nghĩ như vậy, nhìn sắc mặt của em chồng, cười đon đả nói: “Cô cả, cô nghe ai nói vậy, Nguyệt Minh chỉ là không nghe lời mẹ chạy ra ngoài chơi chút thôi.”

“Ai da, cô là cô của các cháu, còn không nói sự thật cho cô? Bây giờ người dân An Trang đều đồn Vệ Vân Khai tại phía đông sông lớn cứu được một cô gái, chính là Nguyệt Minh nhà chúng ta, lời đồn có tai có mắt, cô không yên tâm được ăn cơm xong thì chạy tới đây.” Đang đứng trước mặt Tống Nguyệt Minh, Tống Vệ Cầm cũng không dám nói ra là chuyện đã được đồn thành cái dạng gì rồi.

“Là ai?” Tại sao cô lại nghe thấy một cái tên.

Tống Vệ Cầm kinh ngạc nhìn thiasng qua biểu tình kích động của Tống Nguyệt Minh, bà lại nói lại tên của người kia lần nữa: “Tên là Tống Vân Khai, ai da, Nguyệt Minh à, cháu đừng xấu hổ nữa, nói cho cô biết đã xảy ra chuyện gì đi.”

Tống Nguyệt Minh nuốt một ngụm nước bọt, gian nan nói: “Sự việc không như mọi người nghĩ đâu.” Nếu cô biết người đàn ông kia là Vệ Vân Khai thì cô chắc chắn…cũng sẽ muốn được anh ta cứu.

“Tóm lại đã xảy ra chuyện gì, cháu muốn làm cho cô tức chết à?”

Tống Nguyệt Minh nghĩ thầm, sao mình giải thích được thế nào gọi là hô hấp nhân tạo chứ, hơn nữa còn rất trùng hợp người cứu cô lại là Vệ Vân Khai!

Vệ Vân Khai không phải người khác, anh là anh họ mà nữ chính không thừa nhận, là người đàn ông có bàn tay vàng mạnh hơn so với nam chính Tống Bách Hằng, hai anh em Tống gia một người muốn có nữ chính Dương Mẫn, một người dùng mọi biện pháp hãm hại để thay thế nữ chính, hai anh em tìm đưuòng chết này đều bị Vệ Vân Khai ra tay trừng trị.

Tống Vệ Cầm chưa chờ được Tống Nguyệt Minh trả lời thì cửa nhà Tống gia đã mở ra, cả ba người đồng thời nhìn ra phía ngoài. Là Hoàng Chi Tử đã trở lại, đầu đầy mồ hôi, sắc mặt không tốt lắm. Trông thấy Tống Vệ Cầm đã ngồi trong nhà mình rồi, bà hơi sửng sốt sau đó bước chân nhanh hơn đi vào nhà: “Chị cả, chị đến đây rồi sao không bảo Nguyệt Minh gọi em về.”

“Thì không phải em về đây rồi à, chị đến đây cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là đến thăm Nguyệt Minh thôi.”

Hai người đều là phụ nữ trung niên đã từng trải, không ai bảo ai mà cùng hiểu ra, bây giờ đều đau đầu vì cùng một chuyện. Hoàng Chi Tử nghĩ nghĩ, ôn tồn nói với Tống Nguyệt Minh: “Nguyệt Minh à, hôm nay nhà thím Thu gϊếŧ heo, con đi mua về đây hai cân thịt heo đi, à không, để Quyên Nhi đi đi, Nguyệt Minh à con bế Đại Bảo về phòng con chơi một lát đi.”