Thiếu niên dáng người thẳng tắp như kiếm, mồ hôi lấm tấm trên trán, một tay cầm bóng ném vào rổ, thân thể hơi ngả ra sau, nghiêng đầu liếc cậu ta một cái, cằm hơi hếch lên.
Ngày ấy đang lúc giữa trưa, ánh mặt trời chiếu xuống hàng mi thẳng dài gần như phủ lên đôi mắt kia một bóng mờ.
Quả bóng lọt rổ rồi nảy về phía cậu ta, nhưng cơn đau gãy xương đã đoạt đi mọi tri giác của cậu ta, khi ấy trong mắt Thích Vong Phong chỉ có Hạ Tri, cùng với sự ngạo mạn tựa như thần minh tản ra trên người thiếu niên.
Trong nháy mắt đó, Thích Vong Phong cơ hồ muốn thần phục, thiếu niên nọ, trời sinh như đã định sẵn cậu phải là King, là vị vua tỏa sáng nhất trên sân bóng.
Tác phong nhất quán của Thích Vong Phong là ăn miếng trả miếng, thời gian bị bệnh dưỡng thương, khiến tính cách cậu ta trở nên tối tăm u ám, nếu kẻ làm gãy xương đùi cậu ta là người khác, cậu ta nhất định sẽ dùng búa đập gãy đối phương.
Nhưng mà với Hạ Tri, cậu ta lại không có ý nghĩ ấy.
Bởi vì như vậy không thú vị, thắng không rõ ràng.
Đại học chỉ có bốn năm, trong bốn năm này, cậu ta sẽ tự mình đánh bại đối phương, trèo lêи đỉиɦ cao, chờ cậu ta lên ngôi vương trên sân bóng, đến lúc đó cậu ta sẽ chính tay đập cậu tan xương nát thịt.
Nhưng mà ảo tưởng vẫn luôn tốt đẹp mà hiện thực thì vô cùng tàn khốc, cậu ta đang trưởng thành, Hạ Tri cũng đang trưởng thành, hơn nữa Hạ Tri càng thành thạo, càng trưởng thành nhanh hơn cậu ta, mỗi lần solo, Thích Vong Phong đều bị Hạ Tri đè bẹp, nhiều lần thất thủ, khiến tâm thái của Thích Vong Phong ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.
Đến độ cứ thấy thua là sẽ chửi ẩm lên.
Chẳng qua chửi xong lại nhặt bóng tiếp tục chơi.
……
Mà hiện tại, nhìn Hạ Tri, Thích Vong Phong kinh ngạc phát hiện trên người đối phương mang theo một chút mềm mại, cảm giác như sự sắc bén trước kia đã bị thứ đồ vật nào đó mềm hóa, trong mắt vẫn là nhuệ khí cùng sự sắc bén thẳng tiến không lùi, nhưng chẳng hiểu sao, Thích Vong Phong lại có ảo giác như thể cậu ta có thể bóp nát, chà đạp người trước mặt.
Mùi hương trong không khí dần trở nên dày đặc.
Khiến răng nanh cậu ta có chút ngứa: “…… Đánh.”
Hạ Tri không thèm bận tâm đến cậu ta, uống xong nước thì bóp dẹp vỏ chai, ném vào thùng rác, vứt áo khoác lên vai, nghênh ngang ra khỏi sân bóng.
Thích Vong Phong đi theo chỉ thấy thiếu niên vừa ra khỏi hội trường, cả người bị gió thu thổi cho run rẩy, luống cuống tay chân vội bọc áo khoác trên người, nhưng mà đại khái áo khoác quá mỏng, thân thể cậu vẫn run lên từng đợt.
Thích Vong Phong nhíu mày, không quá hiểu tại sao Hạ Tri chỉ chơi một trận bóng, thân thể lại đến nông nỗi lung lay sắp đổ.
Có trong nháy mắt thậm chí cậu ta còn nghĩ tới chuyện tiến lên khoác áo của mình lên người Hạ Tri.
Nhưng cậu ta nhanh chóng giật mình bừng tỉnh, cốc đầu mình một cái rõ đau, lòng thầm mắt một tiếng đần độn, chẳng lẽ cậu ta bị lừa đá hỏng đầu rồi, Thích Vong Phong lắc đầu, xoay người đi mất.
..............