Hạ Tri chơi bóng nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, còn có thể ba bước vào rổ, song có lần chơi bóng với Thích Vong Phong, cậu ta nóng lòng tranh bóng dẫn tới phạm quy, Hạ Tri tức giận, đạp cậu ta một cước, ngờ đâu khiến đối phương gãy xương, phải nằm trên giường ba tháng dưỡng thương, lần này quay trở lại chắc chỉ hận không thể băm vằm cậu.
Hạ Tri không phải cố ý, nhưng sự thật là cậu đã đạp gãy đùi người ta, nhận lỗi đối phương không nhận, nhưng cũng không hùng hổ doạ người, sau đó mỗi lần chơi bóng sẽ chuyên nhằm vào cậu mà ra tay.
Hạ Tri chỉ nghe tai nọ ra tai kia, mặc cậu ta muốn nói gì cũng được, dù sao trên sân bóng cậu cũng sẽ không nhường.
Cho nên lúc rời khỏi sân bóng cậu ta có gào thế nào, trong mắt Hạ Tri đều là cuồng nộ bất lực, không khác một kẻ thất bại không cam lòng là báo.
Dẫu sao cũng không đánh lại cậu.
Lúc này nghe cậu ta cạy khóe, Cao Cầu nóng nảy quát, “Con mẹ nó mày nói gì đấy?!”
Thích Vong Phong đẩy Cao Cầu sang bên, nhìn Hạ Tri uống nước, “Mày bị sao vậy?”
Trận vừa rồi Thích Vong Phong thắng, nhưng Hạ Tri không hề ra sức phát bóng, trong mắt Thích Vong Phong chính là đang sỉ nhục cậu ta.
Giống như cậu ta thắng được là do Hạ Tri bố thí.
Thắng trong không vui.
Hạ Tri không muốn gây chuyện, cậu đặt chai nước sang bên, lấy áo khoác vắt lên người, “Đi thôi.”
Thích Vong Phong nắm bả vai túm người về: “Mẹ nó nói cho hết đi——”
Thế nhưng lần này Thích Vong Phong trực tiếp nhấc bổng Hạ Tri lên! Cậu ta nhất thời há hốc miệng, người ngây ra như phỗng, Hạ Tri lảo đảo ngã nhào vào ngực cậu ta.
Trong nháy mắt đó, một mùi hương nhàn nhạt quần quanh chóp mũi Thích Vong Phong, cậu ta theo bản năng ôm eo đối phương, giúp người ta ổn định cơ thể.
Hạ Tri nhanh chóng đẩy cậu ta ra —— Thích Vong Phong biết sức Hạ Tri cũng không nhỏ, nhưng cái đẩy này chỉ như mèo cào, càng như muốn mà còn ngại hơn.
Thích Vong Phong hoảng hốt, chờ đến lúc lấy lại tinh thần, nghênh đón cậu ta chính là một quyền vào mặt.
“Cút, con mẹ nó mày cách xa tao chút!”
Thích Vong Phong che mắt lui về phía sau vài bước: “Á……”
Đến đây thì cậu ta biết đối phương không hề có ý muốn còn ngại gì đó, vì thế cơn giận hừng hực bốc lên, “Hạ Tri!! Có phải mày nghĩ ai ——”
Nói đến đây cậu ta bỗng khựng lại, bởi vì cậu ta tự dưng phát hiện, khí chất của thiếu niên trước mắt không biết đã thay đổi từ lúc nào.
Trước kia vóc dáng Hạ Tri cao, chơi bóng xuất thần nhập hóa, trên sân bóng luôn là King, không ai không phục.
Thích Vong Phong hồi bé bị bệnh nặng, sức khỏe không tốt, lớn hơn chút mới bắt đầu học chơi bóng rổ, tập thể hình, vì thế trên sân bóng mục tiêu duy nhất của cậu ta là Hạ Tri.
Thiếu niên mặt mày sắc bén, lúc chơi bóng từng bước di chuyển, truyền bóng đều vô cùng thành thạo, vóc người thon dài rắn chắc, tựa như một thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ sẽ sáng chói, đầy nhuệ khí.
Thích Vong Phong thông minh, học bóng rổ cũng rất nhanh, sau một năm đã được chọn làm tiên phong, trên sân bóng ai ai cũng bị cậu ta hạ gục, duy chỉ có Hạ Tri là không thể —— thậm chí trong lúc tranh bóng còn bị đối phương đạp cho một cước gãy xương.
Đó là khoảnh khắc mà cả đời này Thích Vong Phong cũng sẽ không quên.
..........