Thiếu niên da thịt tuyết trắng, cơ bụng hơi mỏng, thân thể giãy giụa vô lực, đôi mắt phẫn nộ nhưng vẫn xinh đẹp, mái tóc ướt nước rủ trên trán, cùng với mùi hương cuồn cuộn tản ra từ thân thể, thấm vào trong nước, len lỏi trong không khí, như muốn lấy mạng người ta.
Thân thể trơn trượt như cá trạch giãy giụa dưới thân anh ta, tuy phẫn nộ chống cự, nhưng lại không thể tránh né….
Hạ Lan Sinh âm thầm nuốt nước bọt.
Anh ta cứng rồi.
Hạ Lan Sinh nhắm mắt, cố gắng xoay chuyển tâm tư của mình.
Anh ta không có hứng thú với đàn ông.
Tuy rằng trong câu lạc bộ đêm cũng thường xuyên gặp mấy tiểu thụ, nhưng trước nay anh ta chỉ nhìn, có ái muội, cũng có đùa giỡn, song không có chơi bời.
Vừa nghĩ tới đây, di động trong tay ong ong vang lên, Hạ Lan Sinh nhìn thoáng qua.
【 Lam Lam: Gọi điện thoại cho anh sao lại không nghe máy, đã nói đêm nay sẽ tới chỗ em chơi mà? 】
Sau đó là hàng tá tin nhắn của người khác, hỏi anh ta đang làm gì, sao tự dưng mất liên lạc.
Hạ Lan Sinh nhìn một lượt, trả lời đối phương.
【 Lan: Tới đây. 】
Mùi hương trong gió dần phai nhạt.
Có trong nháy mắt Hạ Lan Sinh bỗng cảm thấy hô hấp trở nên khó nhọc, anh ta quay đầu lại, nhìn về phía Hạ Tri rời đi, trong lòng cố nén xúc động muốn quay về căn phòng ký túc kia —— trở lại nơi có mùi hương dễ khiến con người chìm trong du͙© vọиɠ không thể tự thoát.
Trúng độc thì phải giải độc.
*
Ngày đó sau khi Hạ Lan Sinh rời đi thì không còn trở lại nữa.
Hạ Tri sống một mình càng thêm tự do tự tại, bình thường đi học ăn cơm, đi chơi bóng, nên làm gì thì làm nấy.
Chẳng qua, chuyện chơi bóng có chút không thuận lợi, Hạ Tri có cảm giác sức lực của mình đã yếu đi, trước kia chỉ dùng ba phần sức là có thể phát bóng, hiện tại ném quả bóng cũng có chút cố sức —— hơn nữa còn là, càng ngày càng cố sức.
“Hạ Tri! Ném bóng sang đây!”
Hạ Tri chuyền bóng, tay hơi dùng sức, trước kia với phần lực này là có thể truyền bóng cho đồng đội rồi, nhưng mà lần này ——
Bóng rời khỏi tay cậu, nảy lên hai lượt sau đó lăn tròn trên đất.
Đồng đội: “?”
……
“Hạ Tri, mày sao đấy? Sao lại bại bởi thằng oắt con Thích Vong Phong kia?”
Cao Cầu cùng đội bóng với cậu chạy đến đấm vai cậu một cái, Hạ Tri đang uống nước, bị một đấm này của cậu ta suýt nữa ngất lịm, nước sặc vào khí quản, điên cuồng ho khan.
Cao Cầu: “Ôi ôi ôi, mày không……”
Mặt mày Cao Cầu bỗng dưng ngẩn ra, cậu ta ngửi được một mùi hương, cực nhạt, nhưng lại khiến cậu ta không thể bỏ qua.
Cao Cầu nhìn Hạ Tri, âm cuối lơ mơ: “…… Không sao chứ?”
Mùi hương tỏa ra từ trên người Hạ Tri, rất dụ hoặc, vừa ngửi đã khiến lòng người ta xao động.
Cao Cầu còn đang ngẩn ngơ lại bị Hạ Tri đẩy ra, “Mày tránh ra, tao không sao.”
Hạ Tri ho xong lại muốn tiếp tục uống nước ——
“Mấy đứa chúng mày sao vậy, chơi bóng kiểu thế hả? Thật đáng chê cười nha.”
Tiếng cười nhạo lành lạnh vang lên, “Sức yếu như mèo, còn đòi đánh đấm cái gì, không bằng về nhà bú sữa đi.”
Hạ Tri ngước mắt, không hề bất ngờ khi người tới là Thích Vong Phong.
Người này chính là đối thủ một mất một còn của cậu, trong đội bóng có hai tiên phong, một là cậu, một là Thích Vong Phong.
.............