Đến lúc này Hạ Lan Sinh mới giật mình tỉnh ngộ.
Nhất định là tên khốn kia cố ý hút thuốc trong phòng tắm khiến anh ta mắc câu, cuối cùng trở tay tố cáo!
Sắc mặt Hạ Lan Sinh hết xanh lại trắng, run rẩy một hồi, nghiến răng nghiến lợi nhủ thầm, được lắm, cậu bạn cùng phòng này của anh ta đủ trâu bò, ngang nhiên nhảy nhót trên mặt anh ta.
Sau khi đến WC lấy mẫu nướ© ŧıểυ, Hạ Lan Sinh bắt đầu nghĩ xem làm sao để bầm thây vạn đoạn kẻ đã hại mình mất sạch thể diện.
Kết quả xét nghiệm.
Âm tính, không hút.
Hạ Lan Sinh: “?”
*
Hạ Lan Sinh đen mặt ra khỏi Cục Cảnh Sát vội vàng muốn gọi điện thoại, ai biết di động lại không ở trên người.
Anh ta không xu dính túi, đứng ở đầu đường 3 giờ sáng, gió đêm vù vù quất thẳng vào mặt đau rát cộng thêm quần áo trên người nửa ướt, phải nói là ‘mát rười rượi’.
Anh ta nhắm mắt hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh sau đó nghĩ xem mình nên đi thế nào, bỗng lúc này giọng nói của thiếu niên vang lên bên tai.
“Ê.”
Hạ Lan Sinh quay đầu, thấy được một cục tròn tròn ngồi ở trước cổng Cục Cảnh Sát, kẻ có hiềm nghi lớn nhất trong vụ tố cáo mình hút ma túy.
Hạ Lan Sinh tức quá hóa cười, tính tình bạo nộ không thể che giấu: “Con mẹ nó cậu còn có mặt mũi đến đây??!”
Hạ Tri đứng dậy, duỗi đôi chân tê mỏi vì ngồi xổm quá lâu, “Lúc cảnh sát lôi anh đi đã quên mang theo điện thoại cho anh.”
Mãi đến lúc tiễn Hạ Lan Sinh đi rồi, Hạ Tri về phòng ngủ mới phát hiện di động của anh ta vẫn luôn réo, sau đó trên giao diện màn hình khóa không ngừng hiện lên thông báo nhắc nhở có tin nhắn wechat, tin nhắn không trong trạng thái ẩn, Hạ Tri thấy được, hình như là của một cô gái.
【 Lam Lam: Anh Hạ, ra ngoài chơi không, em chờ anh nha. 】
【 Lam Lam: Đêm nay người ta có mặc bikini đó, anh đến xem có đẹp không đi. 】
……
Nói thật, Hạ Tri vừa hâm mộ vừa có chút ghen ghét Hạ Lan Sinh diễm phúc không cạn.
Cuộc sống xa hoa giàu có, tiêu tiền không cần suy nghĩ.
Có điều, Hạ Tri cũng âm thầm thở phào một hơi, có mập mờ ái muội với con gái, xem ra Hạ Lan Sinh không phải đồng tính.
Hạ Tri đưa điện thoại cho anh ta: “Có lấy không?”
Hạ Lan Sinh lạnh lùng nhìn cậu, “Cậu tố cáo tôi nghiện hút?”
Hạ Tri kinh ngạc: “Anh không hút sao?”
Hạ Lan Sinh giận tái mặt, anh ta nắm chặt tay, xương cốt vang lên răng rắc, trên mặt xuất hiện nụ cười vặn vẹo: “Nếu tôi hút, hiện tại còn có thể đứng ở đây sao?”
Hạ Tri gãi đầu, cũng không thấy khó xử lắm, “Ừm, thế xin lỗi nhé, hiểu nhầm anh rồi.”
Hạ Lan Sinh cười gằn: “Chỉ có vậy?”
Hạ Tri nhíu mày mất kiên nhẫn: “Bằng không thì sao?”
“Nếu không phải anh nổi điên trong phòng tắm, tôi sẽ không hoài nghi anh lên cơn nghiện còn tố cáo anh, gậy ông đập lưng ông thôi, không ai nợ ai.”
Hạ Tri vẫn còn chút cảnh giác sau vụ việc ở phòng tắm, không muốn đến gần Hạ Lan Sinh, cứ thế ném điện thoại qua, Hạ Lan Sinh giơ tay bắt được.
Hạ Tri đút tay túi quần, “Không có việc gì thì tôi về đây, anh cứ tự nhiên.”
Gió đêm lạnh thấu xương, nhưng trong không khí lại thoang thoảng một mùi hương rất nhạt.
Thiếu niên mặc áo hoodie mỏng, cơn gió thổi đến, góc áo hơi xốc lên, mang theo một chút hương thơm.
Hạ Lan Sinh theo bản năng đi theo, đi được một bước lại dừng, vẻ mặt đột nhiên cứng đờ.
Anh ta tỉnh lại ở Cục Cảnh Sát, sau đó là kiểm tra nướ© ŧıểυ rồi đến chuyện không thấy điện thoại, một loạt sự việc liên tiếp khiến anh ta không rảnh suy nghĩ đến chuyện khác, nhưng mùi hương này, rất nhanh đã khiến anh ta nhớ lại tất cả những gì diễn ra trong phòng tắm.
..........