Quý Phi Xuyên Về Triều Thanh Làm Cá Mặn Nuôi Con

Chương 49

Nói xong, cậu bé nhanh chóng chuồn mất, nữ nhân bên cạnh thái hoàng thái hậu thật đáng sợ, trang điểm khó coi như vậy nếu nhìn thêm vài lần, chắc chắn sẽ gặp ác mộng mất thôi.

Thái hoàng thái hậu trừng mắt nhìn Na Bố Kỳ ở phía sau mình một cái, xoa xoa trán, không nói nên lời: “Con… Quả thực ngu không ai bằng!”

Biết rõ sắp phải vào cung, thế mà lại không bảo dưỡng cẩn thận, cứ khăng khăng muốn rong chơi mỗi ngày, nghe nói còn ở trên lưng ngựa suốt nửa năm trời. Bây giờ thì hay rồi, đừng nói là Bảo Thành, ngay cả bà ấy lần đầu tiên nhìn thấy cũng suýt chút nữa đã bị doạ cho ngất xỉu.

Mông Cổ nhiều mỹ nhân như vậy, ngay cả bản thân bà ta lúc còn trẻ cũng không hề kém cạnh mà? Nghe trong nhà gửi thư đến nói rằng nàng ta là người xuất chúng nhất, nên bấy giờ bà ấy mới đón người vào cung dù cho hoàng thượng không thích. Kết quả thì sao?

Dáng vẻ như thế này còn muốn gặp người khác, người ta sẽ nghĩ Khoa Nhĩ Thấm không còn nữ nhân nào nữa!

Vì thế mặc dù nàng ta đã tiến cung vài ngày, nhưng thái hoàng thái hậu vẫn luôn nhốt nàng ta ở trong phòng không cho ra ngoài, ai ngờ hôm nay thái tử lại đột nhiên vào đây và nhìn thấy?

Na Bố Kỳ cúi đầu, có chút xấu hổ nói: “Một khi đã vào cung thì sẽ không còn tự do nữa, chất nữ chỉ muốn cưỡi ngựa đã thèm, ăn đủ thịt, uống đủ rượu…”

Thái hoàng thái hậu hít một hơi thật sâu, quay người lại, hoàn toàn không muốn nhìn thấy nữ nhân với làn da ngăm đen, cùng với khuôn mặt khô nứt, gò má đỏ bừng và dáng người thô kệch này thêm nữa, cho người dẫn nàng ta xuống, nghỉ ngơi thật tốt.

Cũng may nàng ta ngồi kiệu tiến cung, ngoại trừ Từ Ninh cung ra, không một ai biết đến nàng ta, ngay cả hoàng thái hậu cũng chưa được gặp! Cũng may thái tử không biết nàng ta là ai.

Cứ bảo dưỡng thêm mấy tháng nữa xem có thể cải thiện được không, nếu thực sự không được thì phải để Khoa Nhĩ Thấm đổi người khác.

Sau khi tiễn Na Bố Kỳ rời đi, Tô Ma Lạt Cô thấy thái hoàng thái hậu vẫn còn tức giận, bèn đưa cuốn kinh Phật do Minh Huyên viết đưa cho bà xem, thấy vậy, thái hoàng thái hậu tò mò lật xem vài tờ, sau đó cảm khái: “Đứa nhỏ này làm cái gì cũng đều nghiêm túc như vậy!”

Bà ấy không biết chữ Hán, mấy năm nay hai mắt cũng không thể nhìn rõ lắm, nhưng để thể hiện sự chăm chỉ của mình, Minh Huyên đã viết một mạch bốn năm chục chữ trong vòng một đêm, mặc dù không biết chữ Hán, nhưng thấy có thể nhìn từng chữ rành mạch rõ ràng, thái hoàng thái hậu rất thích.

Bà ấy cũng không cần đến Tô Ma Lạt Cô, tự mình đi đến trước tượng Phật niệm Kinh Kim Cương, đốt cháy từng trang một.

“Thể chữ chỉnh tề, từ đầu đến cuối đều sạch sẽ, là một đứa trẻ thành tâm, nhưng cơ thể hơi yếu ớt một chút.” Chỉ mới ăn một đĩa thịt nhỏ như vậy đã khiến mình phải nằm sấp xuống, ngoài ra cũng không ăn những thứ khác, cứ thế bỏ ăn và phát sốt, rõ ràng cơ thể này không được tốt lắm.

Lúc đầu bà ấy còn có ý định muốn đứa nhỏ này giúp mình sao chép một quyển, ngày ngày niệm kinh, nhưng nhìn thân hình này của nàng, vẫn thôi đi thì hơn!

Khang Hy gật đầu, bởi vì lo lắng cho Dận Nhưng nên hắn bảo Lương Cửu Công hỏi thăm xong, thực sự có chuyện bỏ ăn phát sốt.

“Đúng là hơi yếu ớt một chút.” Nghe vậy, Khang Hy tuỳ tiện phụ hoạ nói, giống như hoàn toàn không để ý.

Hắn chỉ quan tâm đến sức khoẻ của thái hoàng thái hậu, hắn biết chuyện biểu muội cách cách của Khoa Nhĩ Thấm vào cung, vốn tưởng rằng hoàng mã ma muốn nhắc đến chuyện này, nhưng bà ấy lại không hề đề cập đến, chỉ vì sự tri kỷ nhất thời ấy, trong lòng Khang Hy có chút cảm động.