Quý Phi Xuyên Về Triều Thanh Làm Cá Mặn Nuôi Con

Chương 45

Xuân Ny nhìn thái tử bá đạo nằm thành hình chữ đại vẫn đang ngủ say trên giường, nhíu mày nói với Minh Huyên: “Vừa bẩn lại vừa mệt, ngài thích mấy cái này từ lúc nào vậy?”

“Thích lâu lắm rồi, nhưng ở nhà cũng không hiểu hiện ra ngoài, bây giờ…” Dù sao cũng phải giữ lại một chút gì đó, mặc dù sau khi sống lại chỉ muốn làm cá mặn, nhưng những chuyện nằm trong khả năng cho phép của mình thì vẫn phải làm! Hơn nữa ngày ngày ăn mảnh ở trong nông trường cũng không thú vị lắm.

Xuân Ny không nói gì thêm nữa, từ sau khi tiến cung, chủ tử càng ngày càng có chủ ý, người khác đều lo lắng hoặc nhạo báng vì nàng không được thịnh sủng, nhưng nàng ấy lại phát hiện chủ tử thực sự rất vui vẻ, hình như bắt đầu từ lúc nàng biết được mình không thể nhận được sủng hạnh vì phải chăm sóc thái tử, lúc này mới thân cận với thái tử.

Hơn nữa, mỗi khi nghe thấy Nữu Hỗ Lộc thứ phi và Đồng Giai thứ phi bị đưa đến sủng hạnh, trên mặt Minh Huyên đều nở một nụ cười quái dị.

Vĩnh Thọ cung và Thái Cực điện là hai cung điện gần Dưỡng Tâm điện nhất, Minh Huyên đã từng xuyên thấu qua khe cửa vô tình nhìn thấy cảnh tượng các phi tần được quấn chặt bằng chăn bông, sau đó bị thái giám nâng đi sủng hạnh.

Chỉ cần tưởng tượng đến việc mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị nâng đến long sàng, đã có vô số nữ nhân nằm trên chiếc giường đó, có lẽ ngay cả chăn đệm cũng bị nữ nhân khác sử dụng là Minh Huyên lại xấu hổ đến mức ngón chân không nhịn được bấu chặt trên mặt đất.

Không chỉ như thế, sau khi được sủng hạnh, còn phải trở về một mình…

Không ít lần nàng nhìn thấy các phi tần vô cùng mảnh mai bị thái giám và cung nhân nâng đi, đi về…

Ngay cả Nữu Hỗ Lộc thị và Đồng Giai thị- Những người đang được hưởng thụ đãi ngộ của phi vị hiện giờ cũng không thể tránh khỏi, nghe nói chỉ sau khi được chính thức sách phong, hoàng thượng mới có thể ngủ lại.

Mặc dù Minh Huyên không mong chờ quả dưa leo công cộng kia, nhưng nếu thực sự không thể tránh được, nàng vẫn muốn chống đỡ cho đến khi phân vị của mình được xác định rồi hẵng nói!

Lần đầu tiên đọc sách nông nghiệp, mặc dù Minh Huyên đã có kinh nghiệm gieo trồng nông nghiệp nhưng vẫn có rất nhiều thứ không hiểu, nàng chỉ có thể chép lại những gì mình không hiểu trước, dự định sau này có cơ hội sẽ tìm hiểu.

“Sinh thần của hoàng thượng, các bộ tộc Mông Cổ đều phái người đến mừng thọ, chủ tự định tặng cái gì?”

Minh Huyên đang chuyên tâm đọc sách, nghe Dận Nhưng nói khoảng thời gian này thái hoàng thái hậu vô cùng vui vẻ, trong lòng nàng vẫn còn đang nghĩ xem có phải là vị bằng hữu mà bà ấy muốn giới thiệu cho nàng sắp đến rồi không?

Lúc nằm trên giường, nàng vẫn còn đang nghĩ, nếu là một người có tính tình tốt, nàng cũng bằng lòng qua lại thân thiết với đối phương, nếu là một người hung dữ, mình sẽ không quan tâm đến đối phương!

Kết quả nàng lại bị những lời của Xuân Ny làm cho hoảng hốt? Sinh thần của Khang Hy? Lúc nào?... Đã nghèo thế này rồi còn muốn mình tặng lễ vật?

Nàng đã tiến cung một thời gian dài như vậy, khắp cung đều là những thứ hắn ban thưởng, thậm chí còn cho mình một chồng sách, nàng còn phải tặng lễ vật cho hắn?

“Chủ tử, ngài không nghèo.” Xuân Ny thở dài, ngoại trừ lúc đầu khi chuẩn bị tiến cung phải chuẩn bị một chút ra thì chủ tử không hề tiêu tốn một đồng nào! Đồng thời nàng ấy cũng cảm thấy may mắn, mặc dù chủ tử hơi mơ hồ nhưng cũng chỉ hiểu hiện ở trước mặt nàng ấy.

Minh Huyên không thể tin nổi nói: “Sao ta lại không nghèo được? Lúc trước, của hồi môn mà đại tỷ mang vào cung gấp mười mấy lần của ta, bây giờ có phi tần trong cung nào nghèo hơn ta không? Hiện tại nhờ có thái tử nên đãi ngộ cũng không đến nỗi, sau này… Chẳng phải sẽ phải tiêu tiền của mình sao?”