Trước đó nàng ta đã phải chịu ấm ức ở chỗ nàng một phen, dù sao cũng phải hoàn trả một chút, nghe nói thứ nữ Hách Xá Lý gia này có ngoại hình tương tự với tiên hậu! Hừ!
Tam công chúa đã được năm tuổi mụ, vẻ mặt phấn khích được ngạch nương dẫn đến Ngự Hoa viên chơi đùa, tâm trạng hào hứng sung sướиɠ, trên đường đi còn mất kiên nhẫn với người ngạch nương chân đi hài bồn hoa chậm rãi lắc lư, tự mình chạy nhanh về phía trước!
“Ngươi đang cầm cái gì trong tay vậy?” Vừa đi đến Ngự Hoa viên, Tam công chúa đã nhìn thấy sợi dây diều trong tay Dận Nhưng và thứ đồ lớn đang bay trên không trung cao đến mức không thể nhìn thẳng, tò mò hỏi.
“Cô đang… Thả diều, ngươi là ai… Vậy?” Dận Nhưng nhìn thấy một tiểu nữ hài cao chẳng cao hơn mình là mấy, ánh mắt sáng lên, vui mừng nói, cậu bé chưa bao giờ nhìn thấy một đứa trẻ lớn như mình trong cung này đâu.
“Bổn cung là công chúa, ngươi nhìn thấy bổn cung sao không hành lễ?” Tam công chúa ngẩng đầu lên, đắc ý nói. Hoàng a mã nói cô bé là bảo minh châu của hắn đấy, thân phận phi thường, không một ai trong cung này dám vô lý với mình cả!
Dận Nhưng nghiêng đầu, nhìn cô bé trước mặt mình, cảm giác vui vẻ bớt đi rất nhiều, chậm rãi mở miệng nói: “Ồ? Tỷ là Tam tỷ tỷ rồi! Cô là thái tử, tại sao tỷ… Không… Hành lễ với cô?”
Tam công chúa cứng đờ, tiếng cô đầu tiên cô bé không nghe rõ, nhưng khi đối phương tự báo tên họ, cô bé vẫn biết thái tử là ai, thậm chí còn biết rằng rất nhiều lần hoàng a mã muốn chơi với mình, nhưng lại vì thái tử mà bị kêu đi.
Mặc dù Tam công chúa còn nhỏ tuổi nhưng cũng biết người này không thể trêu vào, sau khi qua loa hành lễ xong thì thấy Minh Huyên đang nở nụ cười trên mặt ở bên cạnh.
Cô bé đánh giá từ trên xuống dưới một phen, phát hiện quần áo nàng không hề diễm lệ, trên người nàng cũng không đeo quá nhiều trang sức, dưới chân còn đi giày đế bằng, nên biết người này chính là người có thể kɧıêυ ҡɧí©ɧ! Nàng lại dám cười nhạo mình, cười vui vẻ đến mức này, đáng chết!
“Tên nô tài này, ngươi mắt mùi sao? Sao lại không hành lễ với bản công chúa?” Vẻ mặt và động tác của Dận Nhưng đáng yêu quá mức, Minh Huyên đứng ở bên cạnh cũng không ngăn cản, nhưng lại không thể ngờ được rằng Tam công chúa lại đốt lửa đến trên đầu mình.
“Thường nghe thái hoàng thái hậu nhắc đến Mã Giai thứ phi hiền lương dịu dàng, giáo dục công chúa rất biết phân biệt đúng sai, có tri thức hiểu lễ nghĩa… Haiza… Đúng là hữu danh vô thức? Mã Giai tỷ tỷ, có phải ta đã nghe nhầm không, Tam công chúa thông minh ngoan ngoãn, sao có thể nói ra những lời xấu xí như vậy?” Minh Huyên ngước mắt lên, đè Dận Nhưng đang sắp phát hoả lại, nhìn thấy Mã Giai thị vội vàng chạy đến đây, lập tức cất giọng nói.
Đứa trẻ sở dĩ hung dữ đó là vì gia trưởng giáo dục không nghiêm! Minh Huyên không chút khách khí che giấu sự kinh ngạc của mình.
Trong lòng Mã Giai thị căng thẳng, nàng ta còn muốn thể hiện mình được sủng ái, nhưng khi nhìn thấy dung mạo xinh đẹp của Minh Huyên và sắc mặt khó chịu của thái tử, nàng ta nhanh chóng nở một nụ cười, sốt ruột nói: “Ta nào dám quản chuyện của công chúa? Muội muội…”
Chẳng phải nói ngoại hình rất giống với tiên hậu sao? Đây là giống ở chỗ nào? Trong lòng Mã Giai thị hơi sầu não, cảm thấy bản thân đã lỗ mãng!
“Ồ? Vậy là do ma ma giáo dưỡng không chu đáo? Thế mà lại dám bỏ bê công chúa Đại Thanh?” Minh Huyên nhướn mày nói thẳng, sau đó lại nói với Dận Nhưng: “Đêm nay điện hạ nhớ nói với hoàng thượng một câu, thủ túc yêu thương nhau là chuyện điện hạ nên làm!”
Dận Nhưng đôi mắt sáng ngời lẳng lặng gật đầu, mỉm cười chậm rãi nói: “Đương nhiên cô sẽ yêu thương thủ túc, cho dù là huynh đệ hay tỷ muội.”