Nhưng bà ta vẫn luôn trang điểm, quả nhiên… Sự yêu thích này cũng không nhiều như những gì bà ta nói, đúng không?
Sau khi ăn sủi cảo xong, tâm trạng của Dận Nhưng cuối cùng cũng tốt hơn một chút, cậu bé không màng đến sự phản đối của Minh Huyên, trực tiếp nằm nhoài bên cạnh nàng, nhắm mắt lại ngủ trưa!
Đây là đang hếch mũi lên mặt? Minh Huyên nhìn dáng vẻ ngủ say chỉ trong chốc lát của cậu nhóc, nghiến răng nghiến lợi một phen, nhưng cuối cùng vẫn không thể cưỡng lại được cơn buồn ngủ, cũng leo lên giường ngủ.
“Hôm nay chủ tử nói với thái tử những lời đó, chỉ e có gì đó không ổn? Thu ma ma vẫn luôn bảo nô tỳ đứng ở trước cửa, doạ đến nô tỳ rồi.” Lúc Minh Huyên thức dậy, Dận Nhưng đã rời đi rồi, khi đang giúp nàng trang điểm, Xuân Ny nhỏ giọng nói.
Minh Huyên ngáp một cái, mở miệng nói: “Trong lòng ta hiểu rõ, lúc đó chỉ có Thu ma ma và ngươi ở bên cạnh hầu hạ, Thu ma ma là người của thái hoàng thái hậu, từ trước đến nay vẫn luôn thoả đáng, ta cũng tin tưởng ngươi.”
“Chủ tử… Nô tỳ có chết cũng không phải bội chủ tử.” Nghe vậy, Xuyên Ny có chút cảm động.
Minh Huyên nhìn Xuân Ny kích động đến hai mắt đỏ bừng trong gương, mở miệng nói: “Hôm nay đúng là ta đã lỗ mãng, thái tử dù sao cũng là thái tử, đâu đến lượt ta phải quan tâm chứ?”
“Thái tử rất thân thiết với ngài.” Xuân Ny vội vàng nói.
Trong lòng Minh Huyên cười khổ, cũng chính vì tình cảm chân thành này của đứa nhỏ nên nàng mới mềm lòng, nếu không…
Thành thật mà nói, nàng đối xử tốt với thái tử cũng không phải hoàn toàn trong sáng, có thái tử làm lá chắn, nàng có thể tạm thời không tham dự vào những tranh chấp chốn hậu cung. Nhưng cũng chính vì đó là sự thật nên càng không thể nói với bất cứ người nào.
“Chủ tử, thái hoàng thái hậu mời ngài đi đến nói chuyện.” Minh Huyên vừa mới trang điểm xong thì Thu ma ma mở miệng nói.
Minh Huyên do dự trong chốc lát, sau đó bảo Xuân Ny bôi cho mình một chút phấn lên mặt, tô son, sửa sang lại đơn giản rồi nhanh chóng đi đến đó.
“Nghe nói hôm nay các ngươi xuống đất chơi? Sao lại nghĩ đến chuyện xuống đất chơi?” Thái hoàng thái hậu vô cùng hoà nhã, sau khi Minh Huyên hành lễ xong, bà ấy bảo nàng ngồi xuống bên cạnh mình, nhẹ giọng hỏi.
Minh Huyên chớp chớp mắt, hơi xấu hổ nói: “Hồi bẩm thái hoàng thái hậu, nô tỳ chẳng qua cũng chỉ chơi đùa vớ vẩn thôi.”
“Rất tốt, lúc trước Bảo Thành còn nói với ta rằng, lúc đầu nó còn tưởng ngươi đang trồng cỏ, sau đó lại thấy hơi giống với lúa mạch non mà hoàng a mã nói với nó… Không ngờ sau khi lớn lên lại là rau hẹ.” Nghe vậy, thái hoàng thái hậu lại cười nói.
Minh Huyên vội vàng trả lời: “Lúc trước nô tỳ cũng không biết, thái tử điện hạ thông minh lanh lợi, về cơ bản chỉ cần nói một lần là có thể nhớ hết!”
“Bảo Thành thích ngươi, ngươi là một đứa nhỏ thông minh, chắc là ngươi cũng biết điều đó, đúng không?” Thái hoàng thái hậu đột nhiên quay đầu lại,nhìn Minh Huyên với vẻ mặt nghiêm túc.
Trong lòng Minh Huyên căng thẳng, cung kính nói: “Nô tỳ biết.”
“Ngay từ lần đầu tiên tiến cung, thấy thái độ không muốn nhìn thái tử nhiều của ngươi, ta đã đoán trước được rằng ngươi vốn dĩ cũng không có ý định tiếp xúc với thái tử quá nhiều. Nhưng Bảo Thành lại quấn lấy ngươi, ngươi đã mềm lòng, cho nên ngày hôm nay mới nói với nó những lời tự tận đáy lòng đó.” Thái hoàng thái hậu nhìn chằm chằm vào cây trâm cài trên tóc Minh Huyên, cảm khái nói.
Minh Huyên mím môi, biết rõ mình không thể gạt được, bèn nói: “Nô tỳ cũng không biết tại sao nô tỳ lại tiến cung? Lúc trước nô tỳ đã từng định thân với người khác, sau đó đột nhiên không còn nữa nên cảm thấy hơi sợ hãi. Trước khi tiến cung, ngạch nương và a mã lại nói rất nhiều thứ, điều này càng khiến nô tỳ hoảng hốt hơn nữa.”