Quý Phi Xuyên Về Triều Thanh Làm Cá Mặn Nuôi Con

Chương 23

Minh Huyên tiến lên một bước, duỗi tay cho cậu bé nhìn vết đỏ trên tay nàng, vừa khóc vừa khổ sở nói: “Đau!”

Dận Nhưng ngồi trên lưng Tiểu Thuận Tử, sống lưng thẳng thắn, dây thừng trong tay bị rơi mà cũng không nhận ra, chỉ nhìn chằm chằm cánh tay đang duỗi về phía mình.

Bàn tay trắng trẻo, ngay cả ngón tay cũng sạch sẽ mát lạnh, không đeo hộ giáp có thể đâm chết người.

Bàn tay từng dắt cậu bé, Dận Nhưng biết bàn tay này rất ấm áp, nhưng mà bây giờ… Bây giờ trên đó lại có một vệt đỏ chướng mắt…

Dận Nhưng mím môi, đôi mắt cũng đỏ lên, quay đầu hét lên: "Mau gọi thái y, gọi Tôn thái y."

Tôn thái y là người đứng đầu Thái Y viện, chăm sóc hoàng a mã, ông ta nhất định có thể chữa khỏi tay cho nàng.

"Không cần đâu!" Minh Huyên vội vàng từ chối.

Sợ là chờ đến khi Tôn thái y đến thì vết thương trên tay nàng đã khỏi rồi. Nàng chủ động đưa tay ôm Dận Nhưng vào lòng, vùi mặt trên vai cậu bé, buồn bã nói: "Sau này đừng chơi trò này nữa được không? Bị đánh như vậy thật sự rất đau."

Dận Nhưng mím môi, mắt đỏ lên, ôm Minh Huyên, mở miệng giải thích: "Hoàng a mã nói bọn họ đều giả vờ để dỗ cô vui vẻ."

"Tiểu hài tử mới sinh đánh người đương nhiên là không đau, nhưng thái tử oai hùng bất phàm như vậy, sao có thể giống như người bình thường? Theo điện hạ ngày càng lớn lên, sức lực cũng càng ngày càng lớn, lúc đó đau đớn cũng không phải là giả vờ để chọc cười nữa." Minh Huyên ôm thái tử, chậm rãi quay về, vừa đi vừa giải thích cho cậu bé.

Vẻ mặt Dận Nhưng mê mang, nhỏ giọng nói: "Không có ai… Không có ai nói cho ta nghe." Đây không phải trò chơi sao?

"Vậy điện hạ hãy hỏi hoàng thượng, hoàng thượng là chủ của muôn dân trăm họ, ngài ấy sẽ dạy điện hạ phương pháp đối xử với nô tài. Mỗi một giai đoạn tuổi tác đều có các trò chơi khác nhau, tuy rằng chơi cưỡi ngựa quất roi rất vui, nhưng mà bây giờ trò chơi này không thích hợp với điện hạ. Hai năm nữa, điện hạ sẽ bắt đầu học cưỡi ngựa thật, giơ roi giục ngựa khi đó mới là soái khí thật sự." Minh Huyên trở về trong điện, đặt thái tử ngồi trên trường kỷ, còn nàng ngồi xổm xuống đối diện với cậu bé.

Dận Nhưng gật gật đầu, trở về cậu bé sẽ hỏi hoàng a mã, nhưng mà bây giờ: "Ngươi còn đau không?"

"Đau! Ta muốn bôi thuốc, điện hạ có muốn giúp ta không?" Minh Huyên nhận ra sự lo lắng của cậu bé, nghiêng đầu cười hỏi.

Dận Nhưng gật gật đầu, sau khi Xuân Ni lấy thuốc mỡ ra, cậu bé lấy rất nhiều, bôi hết lên vệt đỏ chướng mắt trên tay nàng.

"Ngươi có tức giận không?" Dận Nhưng không nhìn vào vệt đỏ, đột nhiên ngẩng đầu hỏi.

Tức giận sao? Minh Huyên nhìn vẻ mặt thấp thỏm của thái tử, nhẹ nhàng lắc đầu. Tức giận với một hài tử chưa đến hai tuổi? Cho dù không có nhiều nhãn tuyến* như vậy, nàng cũng không nghiêm túc với hài tử đến mức đó.

(*Nhãn tuyến: tai mắt giám sát)

Sau đó giải thích nói: "Tính cả tuổi mụ thì bây giờ điện hạ mới ba tuổi, ngài còn không biết hành động của mình sẽ khiến người khác bị thương, sao ta có thể trách điện hạ được? Không phải người ta hay nói người không biết thì không có tội sao? Chờ đến khi điện hạ năm sáu tuổi, có thể phân biệt đúng sai, nếu còn đánh người như vậy, cho dù ngoài miệng ta không nói nhưng trong lòng nhất định sẽ tức giận."

Lần đầu tiên có người nói với thái tử rằng bởi vì cậu bé còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện nên mới không tức giận. Mà không phải vì cậu bé là thái tử sao?

Dận Nhưng sửng sốt, trong lòng có rất nhiều câu hỏi, nhưng không hỏi ra, cậu bé dự định sẽ hỏi hoàng a mã.

Vết thương trên tay Minh Huyên cũng không sao, một lát sau liền hết đau, nhưng mà thái tử vẫn không rời đi.

Để Minh Huyên vui vẻ, thậm chí cậu bé còn đọc Tam Tự Kinh.

Trong lòng Minh Huyên vẫn chưa từ bỏ ý định tránh xa thái tử, phía sau thái tử có một vòng tròn lợi ích khổng lồ, bên cạnh cậu bé có quá nhiều rắc rối và những chuyện không thể lường trước được.