Hai thái giám kia nhận bao lì xì, khi xoa bóp túi tiền có xúc cảm tròn trịa khiến gương mặt họ lộ ra ý cười, thái giám dẫn đầu cười nói: "Tạp gia là Lý Toàn An, người hầu hạ bên cạnh thái hoàng thái hậu tại Từ Ninh cung, còn hắn ta là Mạnh Đan công công, người hầu hạ bên cạnh hoàng thái hậu ở Từ Nhân cung."
Gương mặt tròn nhỏ của Xuân Ny nở nụ cười ngọt ngào nói: "Lý đại ca, Mạnh Đan đại ca, thái hoàng thái hậu và hoàng thái hậu thật hòa ái! Nhưng không biết trong các cung khác . . . "
Lý Toàn An lại cung kính nói chuyện tặng quà này chỉ riêng Vĩnh Thọ cung mới có.
Tiễn những người này đi rồi, Minh Huyên nhìn đồ vật trong phòng mà gương mặt không có chút vui vẻ gì, bản thân vừa mới đến đã nhận được quà nặng như thế, chuyện này chẳng khác nào nướng nàng trên đống lửa cả!
Lưu Xuân Ny với Lưu ma ma giúp đỡ thu dọn “của hồi môn” mình mang đến, Minh Huyên bảo Thu ma ma dẫn mình với Ô Lan đến chỗ hoàng thái hậu tạ thưởng.
"Thu dọn thỏa đáng xong, ta sẽ đi thỉnh an thái hoàng thái hậu và hoàng thái hậu, mang theo kinh Phật mà ta đã sao chép!”
Từ khi thái hoàng thái hậu vào Tử Cấm Thành vẫn luôn ở trong Từ Ninh cung, còn hoàng thái hậu thì sau khi hoàng thượng lên ngôi cũng ở trong Thọ Khang cung phía sau Từ Ninh cung.
Tuy Vĩnh Thọ cung là một trong sáu cung điện phía tây gần với Dưỡng Tâm điện của Càn Thanh cung nhất, nhưng thái tử tương lại lại ở tại Dục Khánh cung gần với sáu cung phía đông hơn.
"Ban đầu, thái hoàng thái hậu còn có ý định cho chủ tử làm chủ Diên Hỉ cung, nhưng hoàng thượng từ chối." Trên đường đi, Thu ma ma thì thầm bên tai của Minh Huyên.
Minh Huyên cũng hiểu được mà gật đầu, hoàng thượng yêu thương thái tử, cũng thân thiết với tộc Hách Xá Lý, nhưng ông ta cũng không muốn cho tộc Hách Xá Lý kiềm kẹp thái tử.
Vĩnh Thọ cung cách không xa với Từ Ninh cung, chỉ mất một khắc đồng hồ, Minh Huyên đã đến trước cửa. Sau khi thông báo, không bị ngăn cản, Minh Huyên đi thẳng vào trong.
"Được rồi, tốt lắm! Bảo Thành thật hiếu thảo, bánh bột sữa ngươi cho Ô KHố mã ma ăn thật sự rất ngon." Vừa đi đến cửa đại điện, Minh Huyên đã nghe được tiếng cười sang sảng truyền từ bên trong ra.
Minh Huyên hít sâu một hơi, nàng không ngờ mình mới vào cung đã sắp nhìn thấy thái tử mà nàng chỉ muốn tránh xa.
Toàn bộ quá trình đi, mắt nàng đều không nhìn ngang liếc dọc, nàng dập đầu với thái hoàng thái hậu, dâng lên kinh Phật.
Thái hoàng thái hậu còn chưa nói chuyện thì một giọng nói bá đạo nhưng non nớt truyền đến: "Ngẩng đầu lên cho cô nhìn một chút?"
Giọng nói kiêu ngạo khí phách như thế lại dỗ thái hoàng thái hậu cười vô cùng vui vẻ.
Trong lòng Minh Huyên thầm mắng một tiếng hùng hài tử, nhưng nàng cũng không tức giận, dù sao thì tuổi của thái tử vẫn bày ra đó, cậu bé không có khả năng vô duyên vô cớ nói ra những lời như vậy, chắc chắn là người khác đã từng nói, cho nên cậu bé mới nhớ kỹ. Mà người khác này, đương nhiên chỉ có thể là hoàng thượng.
Thái hoàng thái hậu không ngăn cản, Minh Huyên từ từ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng, nhìn chằm chằm vào tà váy của thái hoàng thái hậu.
Thái hoàng thái hậu được tằng tôn bảo bối dỗ dành vui vẻ, cười đến mức cả người phát run. Dận Nhưng nhân cơ hội đi xuống khỏi lòng bà, cậu bé nhấc chân chạy từ từ đến trước mặt Minh Huyên, sau đó, nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng.
Khuôn mặt bánh bao sữa nhỏ đột nhiên đập vào mắt, quả thực là mỹ nhan bạo kích!
Minh Huyên trợn tròn mắt, nàng từng gặp không ít tiểu hài tử, nhưng mà hài tử đẹp như vậy, cũng chỉ có những ngôi sao nhí trên tivi ở kiếp trước.
Lần đầu tiên nhìn thấy một tiểu hài tử đẹp như vậy ở ngoài đời thực, Minh Huyên liên tưởng đến gương mặt của Khang Hy và dung mạo đoan trang thanh tú của đại tỷ, thậm chí nàng còn cảm thấy đây là đột biến gen, vì sao lại có thể đẹp như vậy?
Đẹp như vậy thì phải làm sao? Hài tử này đúng là biết lớn lên, mắt to linh động có thần, lông mi vừa dày vừa dài… Hẳn là đã tránh được tất cả các bãi mìn, mới có thể lớn lên đẹp như vậy!