Qua Nhĩ Giai thị nhìn chằm chằm Minh Huyên, thấy nàng toàn thân run lên mới mở miệng nói:
"Tạo hóa trêu người, mặc kệ ta có đồng ý hay không, ngươi có muốn hay không thì chuyện vào cung đã định ra.”
Đường cùng lắm bà mới để thứ nữ tiến cung chiếm danh phận của nữ nhi của mình.
Minh Huyên hít sâu một hơi, mắt ửng đỏ ngước lên nhìn Qua Nhĩ Giai thị, nức nở nói: "Đích ngạch nương, vì sao cố tình là nữ nhi?”
Qua Nhĩ Giai thị nghe vậy thì vành mắt đỏ hoe, nhớ lại cảnh tượng hòa thuận lúc hai người chọn phu tế cho nàng, bà thở dài nói:
“Đúng rồi, vì sao cố tình là ngươi? Nhưng Huyên Nhi, việc đã đến nước này, ngươi . . . Không thể oán trời trách đất, vào cung hầu hạ là ân tình lớn bằng trời. Bước ra khỏi cửa này thì ngươi không thể rơi một giọt lệ nào nữa, đây là số phận của nữ nhân.”
Lão Tam hỏi chuyện Tào Dần, đối phương nói không gặp người, nghe nói là hai mẫu tử đang niệm kinh, hoàng thượng thấy họ là người thành thật nên hỏi nhiều vài câu.
Dù Qua Nhĩ Giai thị không cam lòng cỡ nào thì hoàng thượng muốn chọn một ưu điểm là thành thật, khiến bà không thể phản đối.
Minh Huyên khép mắt lại, vùi đầu vào đầu gối của Qua Nhĩ Giai thị, khóc vô cùng thảm.
Xem bộ dạng đó của Minh Huyên, bực tức trong lòng Qua Nhĩ Giai thị vơi đi nhiều. Tam nha đầu xưa nay cẩn thận gan nhỏ, việc hôn nhân với Phú Sát gia là tự nàng chọn trúng, thật sự là tạo hóa trêu người!
Minh Huyên khóc xong Qua Nhĩ Giai thị mới nói chuyện trong cung cho nàng nghe. Hiện giờ tần phi trong cung không nhiều, chỉ có mấy thứ phi, cần chú ý là Diệp Hách Nạp Lạt thị dưới gối có hoàng ngũ tử, và Mã Gia thị sinh ra hoàng tam nữ, hoàng bát tử.
Nói xong điều này Qua Nhĩ Giai thị lại bảo:
“Đầu xuân năm sau vào cung còn có hai người phải chú ý, một là Đông Giai thị, nàng là biểu muội ruột của hoàng thượng, nhưng thực tế nhỏ hơn hoàng thượng chưa đầy một tuổi. Hoàng thượng cực kỳ ưu đãi bộ tộc Đông Giai, cũng có tình cảm thuở nhỏ với biểu muội này. Lúc xưa khi tỷ tỷ của ngươi còn sống đã nghe nói Đông Giai cách cách thường gửi thư qua lại với hoàng thượng, nàng ta vào cung không thể nào được phân vị (/) thấp.”
(/) Phân vị: Cấp bậc trong hậu cung.
Nói đến đây, trên mặt Qua Nhĩ Giai thị vụt qua không cam lòng, cắn răng nói: "Một người khác là Nữu Hổ Lộc thị, lúc trước trưởng tỷ của nàng không thắng được tỷ tỷ của ngươi, tứ hôn cho nhi tử của Cố Luân Thục Tuệ công chúa là Ba Lâm quận vương Ngạc Tề Nhĩ. Mấy năm nay bộ tộc Nữu Hỗ Lộc tà tâm bất tử, nghe nói toàn tộc bồi dưỡng vị này, chờ khi vào cung hoàng thượng không thể nào cho nàng ta vị trí thấp được.”
Minh Huyên ghi nhớ, không thể tránh khỏi vào cung, nàng làm muội muội của hoàng hậu đã qua đời, dù chỉ là thứ xuất thì vào cung đều sẽ không thái bình.
Trong lòng Qua Nhĩ Giai thị không muốn cho người khác hưởng đồ có sẵn, nhưng hiện giờ không có biện pháp nào khác, may mà Minh Huyên dễ nghe lời, lại có Triệu Giai thị ở, thế là bà nói:
“Ta đã nói với lão gia chờ về sau gửi ngươi vào danh nghĩa của ta, sau khi ngươi vào cung . . .”
“Không thể!” Minh Huyên vội nói: “Nữ nhi hiểu yêu thương của đích ngạch nương, nhưng nữ nhi sinh ra đã là thứ nữ, nay đột nhiên sửa lại sẽ khiến trong cung suy nghĩ nhiều, hơn nữa . . . Ngày sau . . . Lục muội muội . . . "
Qua Nhĩ Giai thị khựng lại, nhìn thẳng vào mắt Minh Huyên, hỏi:
“Ngươi thật sự không muốn?”
Minh Huyên không đáp lại câu hỏi này, chỉ nói:
“Ngạch nương của nữ nhi bẩm sinh gan nhỏ, chỉ có nữ nhi là ruột thịt duy nhất, Minh Huyên không muốn sau này ngạch nương dưới gối không có ai.”
Qua Nhĩ Giai thị thở ra, không biết nên thở phào hay hâm mộ. Bà luôn thấy rõ Minh Huyên bảo vệ Triệu Giai thị thế nào, cũng vì sự bảo vệ và bướng bận này mới khiến bà yên tâm cho nàng vào cung.