Triệu Giai thị thấy Minh Huyên lúc thì vui vẻ, lúc thì khó chịu, biết đi ra ngoài dạo một vòng khiến trong lòng tiểu cô nương thoải mái rất nhiều, nhưng đây là tâm sự thầm kín của nữ nhi, bà không hỏi nhiều.
Sau khi nướng hạt dẻ xong, Triệu Giai thị cùng nữ nhi nói cười, cũng ăn khá nhiều hạt dẻ, quả nhiên rất mềm mại.
Bây giờ mãi chưa được về phủ, thật ra trong lòng Triệu Giai thị rất sốt ruột, không phải vì chính mình mà là lo cho hôn nhân của nữ nhi, sợ xảy ra ngoài ý muốn.
"Vốn tưởng hôn sự của ngươi đã tổ chức từ năm ngoái, nay xem ra không biết sẽ sắp xếp thế nào nữa.” Triệu Giai thị nhìn nữ nhi, vẻ mặt đau lòng nói.
Có cô nương nhà ai mười sáu tuổi còn chưa lập gia đình?
Vì điều này mà Triệu Giai thị ôm oán với lão gia, phúc tấn.
Minh Huyên cười ngây thơ nhìn ngạch nương của mình, nói:
“Chắc họ đều biết, chẳng qua bận rộn việc tiến cung của Lục muội muội, dù sao muội muội mới mười tuổi.”
Tạo nghiệt! Đưa con nít mười tuổi vào cung làm nương nương? Trong lịch sử dường như là thế?
Triệu Giai thị nghe vậy chỉ biết thở dài.
Bà ở trong hậu trạch xưa nay biết chừng mực, từ khi Phương tiểu thư lên làm hoàng hậu thì địa vị của phúc tấn tăng vọt. Thị thϊếp khác đều bị phúc tấn tìm lý do răn dạy một phen, bà có thể mang theo nữ nhi sống yên ổn thì tất nhiên không phải kẻ ngốc.
Trong lúc Triệu Giai thị đau đầu việc hôn nhân của nữ nhi, thân phận của bà và Minh Huyên rất nhanh bị người tra rõ.
“Tử Thanh, ngươi . . .” Nạp Lan Dung Nhược nhìn Tào Dần nói chuyện với Tác Ngạch Đồ, không kiềm được cau mày lên tiếng.
Rõ ràng biết được đối phương đã định thân, hoàng thượng đã mất hứng thú, tại sao Tử Thanh còn muốn nói cho Tác Ngạch Đồ?
Tào Dần vươn tay vỗ vai Nạp Lan Dung Nhược, cười nói:
“Ngươi đấy, lo mà đọc sách, tranh thủ sang năm khoa cử một chốc là nổi tiếng.”
Người mà hoàng thượng nhớ kỹ thì sao có thể cho phép gả cho người khác?
Vẻ mặt Nạp Lan Dung Nhược không đồng ý nhìn Tào Dần, cuối cùng chỉ thở dài thườn thượt.
Từ lúc đi ra ngoài gặp người tình nghi là Khang Hy thì Minh Huyên không mấy hứng thú đi ra nữa, yên phận ở trong am ni cô. Kết quả mới qua mười ngày thì có người trong phủ đến.
Nghe nói người đến là Tác Ngạch Đồ, lòng Minh Huyên chùng xuống, cắn răng hoảng hốt hỏi:
“Trong phủ . . . phát sinh chuyện quan trọng gì sao?”
Nhưng không ai trả lời câu hỏi, Triệu Giai thị cũng không hiểu, trong lòng cũng rất là khủng hoảng. Bà là thϊếp thị của đại phòng (/), hôm nay ra chuyện như vậy là vì sao?
(/) Đại phòng: Là con cháu bên dòng chính – con trai trưởng.
Nhưng Triệu Giai thị không dám hỏi nhiều, sửa soạng cho mình xong lại giúp nữ nhi sửa soạng, nhẹ giọng nói: "Trở lại rồi nói tiếp, đừng để đại nhân đợi lâu.”
Minh Huyên cầm giấy son nhấp nhẹ môi, hơi sửa soạng rồi đi theo ngạch nương đi ra ngoài.
Tác Ngạch Đồ quan sát Minh Huyên từ trên xuống dưới, vẻ ngoài xinh đẹp, màu môi nhợt nhạt, tuy trông hơi yếu đuối nhưng tư thái mảnh mai như lá liễu trong gió rất hấp dẫn người.
Tác Ngạch Đồ vừa lòng gật đầu, mỉm cười nói:
“Minh Huyên, ngươi đã cầu phúc cho thái tử một trăm ngày, thật là một hài tử ngoan.”
Cầu phúc cho thái tử? Cơ mặt Minh Huyên cứng ngắc, lúc trước nàng ra phủ không phải vì nguyên nhân này.
Tác Ngạch Đồ vừa đi vừa nói:
"Tam thúc bận việc công vụ, nếu không phải đại ca nhắc đến thì không nhớ ra trong phủ chúng ta còn có hài tử ngoan nghe lời như ngươi.”
Khi Tác Ngạch Đồ nghe được ám thị của Tào Dần liền nhanh chóng làm ổn thỏa mọi việc, nếu hoàng thượng đã có ý thì mặc kệ nguyên nhân gì, phải đưa người vào cung!