Trùng Sinh Chi Lại Vì Hầu Môn Phụ

Chương 12: Diệu nhân

Đèn l*иg chiếu sáng nửa bóng ma phía bên núi giả lộ ra gương mặt đầy nước mắt, sườn mặt tím bầm cùng đôi mắt sưng đỏ dọa người, hơn nữa ánh mắt vô cùng thê lương, Lý ma ma mới vì vậy mà bị dọa ngất.

"Ngươi là nha đầu viện nào, nửa đêm trốn ở đây khóc cái gì?" Thanh Bích thở phào nhẹ nhõm.

Nghe tiếng gọi, thân ảnh sau núi giả rụt rụt vài phần, bị ánh sáng chiếu tới khiến ánh mắt khó chịu liền dứt khoát vùi đầu vào hai chân, ngồi xổm khóc nức nở.

Thanh Bích nhìn y phục kia có vài phần quen mắt, thấy nàng ta không chịu ra, giả vờ uy hϊếp: "Nếu còn không ra, ta sẽ gọi người tới đây."

"Đừng... Thanh Bích tỷ tỷ, muội sợ dọa tới tỷ, tỷ dời đèn l*иg kia đi được không?"

Nghe thanh âm đứt quãng, Thanh Bích liền đặt đèn l*иg xuống đất cho ra sau, người nọ lúc này mới đứng lên.

Nếu vừa rồi phải nhìn chính diện, Thanh Bích khẳng định sẽ bị dọa sợ, người này hai má bầm tím, thậm chí còn có dấu bàn tay, tóc tai rối bù, trông rất khủng bố.

"Sao lại bị thương thành như vậy?" Thanh Bích nắm lấy tay nha hoàn, nghe nàng ta đột nhiên hét lên một tiếng, lúc này cúi đầu mới thấy tay nàng ta có quấn băng gạc, ẩn ẩn lộ ra vết máu.

"Ngươi là người viện nào? Ai đánh ngươi thành thế này?" Ngữ khí của Thanh Bích bất giác cao lên, ai có thể tàn nhẫn đến mức xuống tay với một nha đầu mười mấy tuổi như vậy?

"Thanh Bích tỷ tỷ, muội không sao, qua mấy ngày sẽ tốt thôi, không đáng ngại." Nha đầu kia dùng lực rút tay về.

Thanh Bích lập tức kéo lại, vén ống tay áo lên, dưới ánh trăng nhìn cánh tay đủ loại vết thương kia rất rõ. Nàng hít một hơi, trên mặt tràn đầy vẻ xin lỗi, ngữ khí cũng theo đó mà trở nên nhu hòa: "Ngươi tên gì? Là người viện nào?"

Nha đầu nhút nhát sợ sệt nhìn nàng, cúi đầu: "Muội tên Vân Xảo, ở Hải Đường Viện."

.....................

Hôm sau, dùng xong bữa sáng, Oánh Tú ngồi một góc thêu thùa. Thanh Bích đi tới, nhìn nàng qua nửa ngày mới mở miệng: "Tiểu thư, Thanh Bích cả gan muốn người giúp một chuyện."

Oánh Tú đâm kim xuống tấm thổ cẩm, ngẩng đầu: "Sáng sớm đã thấy ngươi thần trí không yên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Thanh Bích do dự, cuối cùng vẫn kể lại chuyện tối qua bản thân gặp được, sau đó khẩn cầu: "Tiểu thư, người có thể điều muội ấy tới đây không?"

"Ngươi cũng nói đó là người của Hải Đường Viện, viện chúng ta cũng không thiếu người, cho dù thiếu cũng không thể hỏi muốn nha đầu bên đó, ngươi hiểu không?" Oánh Tú coi như biết thêm về muội muội này của mình, mới tám tuổi đã hả giận lên một nha hoàn độc ác như thế.

"Nhưng nếu cứ tiếp tục Vân Xảo sẽ bị Nhị tiểu thư đánh chết, dáng vẻ tối qua tiểu thư không thấy, ngay cả Lý ma ma cũng bị dọa ngất đi." Hôm qua đưa Vân Xảo trở về, trong đầu Thanh Bích vẫn không thể gạt bỏ chuyện đó, thấy Oánh Tú kéo mũi kim lên, sắc mặt không hề thay đổi, nàng nhịn không được mà mở tiếp tục cầu xin.

"Thanh Bích, ta biết ngươi thiện tâm, nhưng người phải nhớ, hôm nay nếu ta hỏi muốn Vân Xảo với Oánh Huệ, ngày mai chắc chắn sẽ có nha đầu bị phạt tới đây khóc lóc, mà ta không thể thu nhận tất cả nha hoàn trong viện nàng ta." Oánh Tú không ngẩng đầu, vẫn tiếp tục thêu, "Tính tình của Nhị tiểu thư ngươi cũng thấy, nàng ta há để chúng ta mang Vân Xảo đi?"

Thanh Bích thở dài, không nói gì thêm.

Rốt cuộc vẫn là nha đầu mềm lòng, cứ gặp chuyện bất công là không đành lòng, tựa như nàng lúc trước. Oánh Tú chỉ muốn nói với Thanh Bích, hôm nay ngươi thiện tâm giúp đỡ bọn họ, tương lai bọn họ chưa chắc đã nhớ tấm lòng của ngươi. Lòng người khó dò, nếu cứ thiện tâm chỉ sẽ sống giống nàng kiếp trước, có đôi khi nhất định phải tàn nhẫn, nhẫn tâm một chút.

Chỉ là, nhìn gương mặt non nớt của Thanh Bích, Oánh Tú không nói nên lời, chỉ vẫy tay kêu nàng lại gần, thì thầm hai câu. Thanh Bích hiểu ý gật đầu, lập tức xoay người ra ngoài.

Nàng không thể đưa Vân Xảo kia về đây, có điều nàng vẫn có khả năng giúp nàng ta ở Hải Đường Viện bớt chịu khổ. Oánh Huệ chán ghét nàng cái gì, vậy cứ để nha hoàn kia đắc tội cái đó, ngược lại sẽ khiến Oánh Huệ cao hứng. Nàng ta cao hứng, nha đầu kia sẽ được thoải mái.

Qua giờ Ngọ, Oánh Tú đi thỉnh an Thẩm phu nhân, không ngoài ý muốn mà bắt gặp vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn của Oánh Huệ, tựa như đã nắm được nhược điểm gì đó của nàng. Thời điểm về Vân Thư Viện, nàng liền nhìn thấy rất nhiều hoa trong sân.

Nghiêm ma ma từ trong phòng đi ra, tỏ vẻ kỳ quái: "Tất cả đều là Nhị tiểu thư đưa tới, nói là biết tiểu thư thích hoa nên đặc biệt đưa tới."

Oánh Tú nhìn Thanh Bích, cười cười: "Tặng nhiều đúng là kỳ quái, chuyển chúng tới hành lang, còn một ít thì đặt trong góc, chớ cô phụ tâm ý của Nhị tiểu thư."

Hai nha hoàn lập tức nhận lệnh di chuyển tất cả chậu hoa, Thanh Bích theo nàng vào phòng, vội nói: "Tiểu thư không thể để nhiều hoa trong viện như vậy, ngửi nhiều cơ thể sẽ rất dễ phát ban, cũng không biết Nhị tiểu thư tìm đâu ra nhiều hoa đến thế."

Oánh Tuệ chính là tiểu hài tử ngang ngược kiêu ngạo, nói dễ nghe là đơn thuần thẳng thắn, Thanh Bích chẳng qua chỉ cho người truyền tin nói Đại tiểu thư không thể tiếp xúc với hương hoa mà thôi. Nha đầu Vân Xảo kia mấy ngày trước không hiểu chuyện làm hại Đại tiểu thư không thoải mái, Oánh Tuệ nghe xong lập tức ban thưởng, còn không biết từ đâu tìm tới nhiều hoa như vậy đặt kín cả sân vườn.

"Rốt cuộc vẫn là tiểu hài tử."

"Tiểu thư, ngoài phủ có người tới tìm, nói là đưa đồ người đặt mua tới." Đúng lúc này, Bão Cầm vào phòng, trong tay cầm một phong thơ, lại lẩm bẩm, "Ta nhớ tiểu thư đâu có đặt mua gì đâu, đồ vật kia thoạt nhìn không nhỏ."

Oánh Tú mở phong thơ ra xem, sau đó buông xuống, kêu Bão Cầm mang đồ tiến vào. Hương Lăng tò mò nhìn nội dung trên phong thơ, nếu tiểu thư muốn mua cái gì, nàng và Bão Cầm khẳng định sẽ biết, vì thế bất giác nói: "Ta cũng nhớ tiểu thư không đặt mua gì cả, có phải đưa nhầm rồi không?"

Oánh Tú nhàn nhạt liếc nhìn nha hoàn một, gập phong thơ cất vào ống tay áo: "Thời điểm qua Kiều gia có đặt mua, không ngờ lại đưa tới nhanh như vậy."

Hương Lăng sửng sốt, đáy mắt hiện lên một mạt ủy khuất, không hỏi nữa.

Rất nhanh Bão Cầm dẫn người mang một hộp gỗ làm từ đàn hương màu xám vào Vân Thư Viện, xung quanh đều khắc hoa văn tinh xảo, chính giữa có hai ổ khóa. Bão Cầm duỗi tay mở khóa, bên trong lộ ra một cây đàn cổ màu nâu sẫm, bên trên điêu khắc đóa hoa đào mỏng manh.

Nhìn bộ dáng cảm thán của đám nha đầu, Oánh Tú duỗi tay ôm huyền cầm vào trong.

Tử Yên lanh lẹ đi lấy thêm cái bàn thấp đặt trước mặt nàng, tán thưởng: "Tiểu thư, đàn này thật đẹp."

Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua huyền cầm nhưng chậm chạp không khảy xuống, Oánh Tú ngẩng đầu nhìn ngăn tủ trong phòng, ra hiệu cho Bão Cầm lấy cái rương bên trên xuống. Mặt trên phủ kín lớp bụi, với nàng mà nói, vật này đã lâu lắm chưa động tới. Mở rương ra, nhẹ nhàng phủi bụi bên trên, ở trong an tĩnh đặt một cây đàn cổ.

Nhiều năm không sử dụng, đàn cổ càng có thêm vài phần ý vị, tựa như nhưỡng chất tích lũy năm xưa trầm thấp tản ra.

Nghiêm ma ma đi tới thấy hai cây đàn đặt trên bàn, sắc mặt lập tức thay đổi: "Là ai lấy đàn ra? Còn không mau cất vào?"

"Ma ma, là ta kêu các nàng lấy ra, người đừng trách họ." Oánh Tú vội ngăn cản.

Nghiêm ma ma nhìn hai cây đàn không khác nhau là mấy, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng: "Tiểu thư, người lấy đàn ra làm gì?"

Oánh Tú mỉm cười trấn an: "Ma ma, ta không sao, chỉ là nhớ tới cây đàn năm xưa sư phụ để lại, không biết so với đàn mới cái nào tốt hơn mà thôi."

"Tiểu thư của ta, đàn người đó để lại có gì đẹp? Khi đó ta đã muốn vứt đi nhưng người không cho, nói là cất đi sẽ không sao, hiện tại như thế nào lại đột nhiên lấy ra chứ?" Nghiêm ma ma đối với người phía sau đàn cổ hận tới xương tủy, có lẽ là vì bóng ma khi xưa, trong trí nhớ của bà, nữ tử Nhạc Phường kia đã hại tiểu thư nhà mình.

Oánh Tú nhìn bộ dáng kích động của Nghiêm ma ma, ký ức lập tức ùa về trước mắt, tính thời gian, sự tình đã qua mười mấy năm, hiện tại đạm nhiên đi rất nhiều.

Huống chi, nàng đã sống một đời.

Tô Diệu Qua trong trí nhớ của Oánh Tú là một minh chứng vô cùng sống động, không giống vẻ đẹp trầm tĩnh, thoát tục của Liễu Nhứ Nhi, Tô Diệu Qua đẹp như đóa hồng nở rộ không thể khống chế, khi đó, bà thường xuyên vận một bộ y phục đỏ rực như lửa dạy nàng đánh đàn, mỗi lần chính mình dừng lại nhìn ngắm, bà đều mỉm cười trêu chọc, kêu nàng phải chuyên tâm.

Chỉ có người không thể kiềm chế vẻ đẹp như vậy mới có khả năng phản kháng khi bị cầm tù, sau đó mới rời đi, sống ở Nhạc Phường. Mọi chuyện hạ màn ở hồi ức, Oánh Tú tới nay vẫn cảm tạ sự xuất hiện kỳ diệu của nữ tử đó, người đã giúp nàng thay đổi suy nghĩ.

Cầm nghệ của Oánh Tú học từ Tô Diệu Qua, mỗi lần nàng lười biếng, muốn trang điểm vũ mị như bà, Tô Diệu Qua đều sẽ mỉm cười thanh thúy, thời điểm cao hứng sẽ ôm lấy nàng, nói: "Tú Nhi không cần học theo ta, Tú Nhi cứ là Tú Nhi, cứ trở thành người mà Tú Nhi muốn."

Nàng vẫn còn nhớ mùa xuân trong vườn đào hôm đó, bà như thật như giả nói với nàng: "Tú Nhi, đừng quá tin tưởng nam nhân, ánh mắt của nam nhân sẽ làm con mê muội, quên đi chính mình."

Ban đầu nàng không hiểu, về sau lại không muốn hiểu, nhưng thời điểm thật sự học được thì không còn kịp nữa rồi.