“Chị!” Ôn Nguyễn nắm tay một người nam nhân, cười ngọt ngào với Ôn Lung khi cô ra mở cửa.
Nam nhân tuấn tú bị Ôn Nguyễn lôi kéo gật đầu, cung kính nói: “Chị.”
Ôn Lung nhìn thấy hai người xuất hiện ở ngoài cửa nhà mình, “Sao đột nhiên lại tới đây?”
“Đỗ Vân tới thành phố A công tác, em vừa hay cũng tới đây giúp đỡ, cho nên thuận tiện tới đây thăm hai người.”
“Vào nhà trước đi.”
Ôn Lung nghiêng người qua.
Lúc trước khi cô biết bạn trai của Ôn Nguyễn là người này,thì cũng kinh ngạc một phen.
Đỗ Vân là một người qua đường trong cốt truyện, ngay cả nam phụ thứ n cũng không phải. Tác dụng duy nhất của cậu ta chính là lúc bắt đầu cốt truyện làm chất xúc tác cho nam nữ chủ.
Lần đầu tiên Ôn Nguyễn đắc tội Tư Diễm chính là bởi vì cô ta đã mật báo cho Đỗ Vân,người đang là mục tiêu bạo lực của Tư Diễm.
Sau đó, Đỗ Vân đã an toàn rời đi, nhưng mà chuyện cô ta làm lại bị nam chủ phát hiện, sau đó thì vẫn luôn dây dưa không ngừng với cậu ta.
Điều thú vị chính là Đỗ Vân cũng học trường đại học A. Trong lớp của Diêm Lê, tổng cộng có ba người nằm trong top mười từ một ban bình thường, cậu, Ôn Nguyễn, một người khác chính là Đỗ Vân.
Ôn Lung sau đó cũng đã tìm hệ thống điều tra qua, ban đầu thành tích của Đỗ Vân chỉ được coi là trung bình, nhưng sau khi được Ôn Nguyễn cứu,thì thành tích mới bắt đầu tiến bộ vượt bậc.
Hành động này là vì ai, vừa xem đã hiểu ngay.
“Hôm nay là chủ nhật,anh rể cũng ở nhà có phải hay không?” Đỗ Vân hỏi.
Hồi cấp ba cậu ta đã nghe qua đại danh của Diêm Lê, sau đó tốt nghiệp từ trường đại học A, biết được thành tựu của cậu ở trong thương nghiệp thì càng thêm kính nể, vẫn luôn hy vọng có thể thỉnh giáo một ít kinh nghiệm từ cậu.
“Để chị đi gọi người.”
Ngày hôm qua Diêm Lê ở công ty bận rộn đến khuya, cho nên bây giờ vẫn còn đang nghỉ ngơi.
Ôn Lung lên lầu đẩy cửa phòng ngủ ra, nhìn nam nhân đang cuộn tròn trên giường, bước qua gọi cậu dậy.
Cô đứng ở mép giường cúi người xuống, duỗi tay chọc chọc cậu.
Diêm Lê mơ hồ mở mắt ra, thấy là cô, hình như vẫn chưa tỉnh lại từ trong mộng, vươn cánh tay đem người đứng ở mép giường ôm vào trong lòng ngực.
“Diêm……”
Ôn Lung chưa kịp nói xong, trên cổ đã bị người nọ cắn một cái thật mạnh.
Cô giật giật khóe miệng, đẩy cái đầu đang ủi tới ủi lui trên cổ cô ra.
“Ôn Nguyễn và Đỗ Vân tới rồi.”
Diêm Lê lúc này mới thanh tỉnh vài phần, cậu chớp mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vết đỏ trên cổ cô đến phát ngốc.
“Ồ……”
Ôn Lung không nhanh không chậm cài lại nút cổ áo, bình tĩnh nói: “Hôn môi của tháng này đã không còn nữa.”
Biểu tình của Diêm Lê cứng đờ.
“Đi rửa mặt đi.”
“……” Diêm Lê chậm rì rì rời giường thay quần áo.
Sớm biết như vậy thì lúc nãy đã hôn lâu thêm một lúc rồi.
Sau khi đã gọi người dậy, Ôn Lung mới rời khỏi phòng ngủ.
Hôm nay Ôn Nguyễn và Đỗ Vân vừa tới, cô mới nhớ tới còn có người đã bị mình quên ra sau đầu.
Cô vì thế hỏi ở trong lòng: Đúng rồi hệ thống tiên sinh, cái người Tư Diễm kia bây giờ như thế nào rồi?
【 Không tốt lắm. 】
【 Cấp ba cậu ta bị cô báo cảnh sát quá nhiều lần, sau đó cha Tư đối xử với cậu ta càng thêm nghiêm khắc, tính tình của Tư Diễm đã bị mài mòn đi không ít. Nhưng mà bây giờ sản nghiệp Tư gia không phải hoàn toàn do cậu ta nắm giữ như trong cốt truyện ban đầu. Hai người anh em kia của cậu ta mỗi người đều được chia một phần tư gia sản của Tư gia, mặc dù cậu ta có được một nửa, nhưng mà cũng không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ. 】
Ôn Lung: Ừ. Dù sao thì hai người kia mới là anh em ruột, hơn nữa vì ích lợi mà không từ thủ đoạn, nếu như liên hợp lại đối phó cậu ta,thì Tư Diễm cũng không phải là đối thủ của bọn họ.
*
Trong thế giới này, lúc Diêm Lê qua đời vừa mới qua năm mươi tuổi.
Cậu không thể nhìn thấy tiểu lão bà tay chống quải trượng lại rất thích cáu giận kia rồi.
Bởi vì cuộc sống trước lúc cấp ba không được tốt cho lắm, mỗi ngày đều dựa vào bánh mì sống qua ngày, điều này khiến cho cơ thể cậu đã bị suy nhược từ lúc đó.
Cho dù thói quen sinh hoạt sau này có tốt đến đâu, thì khi bước vào 40 tuổi cũng không thể nào tránh khỏi xuất hiện các loại vấn đề.
Suy nội tạng, đủ thứ bệnh tật quấn thân.
Thân thể cường tráng có được sau quá trình rèn luyện phảng phất chỉ là một cái vỏ rỗng, vừa bị bệnh một cái thì đã tan rã.
Ôn Lung ngồi ở bên cạnh giường bệnh cậu.
Trước khi qua đời Diêm Lê vẫn còn rất phong độ. Cậu nhìn người yêu ở bên cạnh, hỏi: “Em có yêu tôi không?”
Ôn Lung cũng không mềm lòng, cô không thích nói dối trong loại tình huống như thế này.
“Không.”
Diêm Lê nắm tay cô, có chút ủy khuất.
“Tôi cũng đã sắp chết rồi…… em cũng không thể nói dối sao?”
“……”
Ôn Lung đứng dậy, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu một cái.
“Ta yêu cậu.”
Diêm Lê cong khóe môi lên.
Ôn Lung nhìn chằm chằm ý cười trên môi cậu, có chút khó hiểu.
Biết rõ là nói dối, vì sao vẫn vì điều đó mà vui vẻ như vậy chứ?
“Sau khi tôi chết,em sẽ tái giá sao?”
“Sẽ không.”
“…… Tiền mà tôi kiếm được đều là của em, em đừng tái giá, cũng đừng thích những người khác.”
Ôn Lung thở dài, lại nói một lần nữa: “Ta sẽ không.”
Vai ác vừa chết, cô cũng không cần thiết phải lưu lại trên thế giới này nữa.
“Trước đây em đã nói qua muốn thứ quan trọng nhất của tôi. Nhưng mà em chưa từng mở miệng hỏi tôi.” Diêm Lê nhìn cô, “Em muốn thứ gì?”
Ôn Lung không lên tiếng, thứ đồ mà cô muốn không thể bị hệ thống phát hiện được.
Đáy mắt cô chợt lóe lên một tia sáng màu tím.
[ Ta muốn mảnh nhỏ thuộc về thần ở chỗ sâu nhất trong linh hồn của cậu. ]
Cô không mở miệng, nhưng mà Diêm Lê lại nghe thấy giọng nói của cô.
Rất cổ quái, nhưng mà cậu lại không hỏi gì cả.
Cậu dùng chút sức lực cuối cùng, gian nan nói: “…… Được, tôi cho em.”
Em muốn cái gì tôi đều cho em.
Cậu chậm rãi nhắm mắt lại.
Khi nhịp tim của bệnh nhân trên giường bệnh ngừng lại, có một sợi lông chim chỉ có Ôn Lung có thể nhìn thấy bay ra từ giữa chân mày của cậu.
Lông chim vốn nên thuần trắng tinh khiết lại nhiễm mấy sợi màu đen, đó là dấu vết thần sa đọa.
Ôn Lung vươn tay, đang định cầm lấy.
Nhưng mà lông chim lại dạo qua một vòng ở đầu ngón tay cô, sau đó xẹt qua lòng bàn tay cô.
Ôn Lung nhíu mày.
Thần muốn nuốt lời sao?
Ngay sau đó, lông chim lại bay tới trước mặt cô, chạm nhẹ một cái vào môi cô, giống như một nụ hôn nhẹ nhàng vậy.
Sau đó nó mới quay lại, an tĩnh nằm trong lòng bàn tay cô.
Ôn Lung hơi giật mình, nhìn lông chim kia hồi lâu, sau đó mới giơ tay lên xoa môi mình.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Thế giới thứ nhất đã kết thúc rồi.