Xuyên Nhanh: Sổ Tay Cứu Vớt Vai Ác Hắc Hóa

Chương 44: Thế giới thứ nhất 44

Lúc Diêm Lê hơn ba mươi tuổi, đã là doanh nhân nổi tiếng ở thành phố A.

Chỉ trong vòng mười năm ngắn ngủi, gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, hơn nữa còn tạo dựng được thành tựu như vậy ở thành phố A nhân tài tụ tập, là một người rất đáng nể.

Rất nhiều đại lão quyền thế trong thành phố A đều rất thưởng thức cậu.

Chỉ tiếc là sau khi Diêm Lê kết hôn, thì việc kiểm soát công ty lỏng lẻo hơn một chút. Nhưng mà, sau khi việc quản lý công ty được nới lỏng, ánh mắt cậu lại chuyển hướng về phía đầu tư các xí nghiệp mới.

Dự đoán của Diêm Lê về sự phát triển của ngành sản xuất là tương đối chuẩn xác, hạng mục nâng đỡ đại đa số đều có thành tích rất không tồi trong mấy năm nay.

Trong tiệc rượu, thanh niên đắc ý kiêu hãnh mặt đỏ bừng, cậu ta nhìn Diêm Lê ngồi ở chủ vị, chắc như đinh đóng cột nói: “Dự án lần này tiến triển rất thuận lợi. Diêm tổng, tôi dám cam đoan, tương lai trong vòng năm năm tới, hạng mục của chúng ta có thể chiếm hơn phân nửa thị trường trong nước.”

Diêm Lê gật đầu cổ vũ, công nhận lời này.

“Ngài nhất định sẽ không hối hận vì đã đầu tư vào chúng tôi đâu.”

Diêm Lê không có phản ứng gì, chỉ nhàn nhạt nói: “Lúc trước thấy kế hoạch hạng mục của mọi người, thì tôi đã biết mình sẽ không hối hận rồi.”

“Hôm nay là tiệc ăn mừng, cứ ăn uống no say đi.”

Thanh niên mắt đỏ hoe lên tiếng đáp lại.

Bầu không khí trên bàn lập tức sôi nổi hẳn lên vì một câu này.

Sau ba tuần rượu, người vốn dĩ đang khẩn trương, câu nệ cũng thả lỏng hơn, tán gẫu với nhau về chuyện trong gia đình.

“Ai da, Tiểu Trương đang nói chuyện điện thoại với ai vậy?”

“Ha ha, chắc là vợ gọi điện thoại tới kiểm tra rồi.”

Cái người gọi là Tiểu Trương kia mặt đỏ bừng lên, “Đừng có nói bậy, cô ấy chỉ là lo lắng tôi sẽ uống nhiều.”

“Cậu cũng thật là chiều vợ mình nha, tháng này mình đã rất nhiều lần nhìn thấy cậu mua quà cho vị ở nhà rồi.”

Tiểu Trương cười hắc hắc một tiếng, “Tôi làm sao được gọi là chiều vợ mình chứ, vợ của tôi đi theo tôi chịu khổ nhiều năm như vậy, cả đời này của tôi cũng không thể nào bù đắp lại được.”

“Nếu muốn nói thì Diêm tổng của chúng ta mới là người chiều vợ mình nhất.”

Thanh niên uống đến nỗi đầu óc có chút choáng váng, lúc này nghe thấy lời này cũng phụ họa nói: “Đúng vậy, trước đây tôi đã gặp qua Diêm phu nhân rồi, người thật còn đẹp hơn so với minh tinh nữa! Khó trách Diêm tổng lại yêu vợ mình như vậy.”

Diêm Lê giương mắt lên, “Tôi không yêu cô ấy……”

Những người khác trong bữa tiệc đều chỉ lo chúc mừng, không ai nghe được câu nói này của cậu. Chỉ có Tiểu Trương và thanh niên kia nháy mắt yên tĩnh lại.

Thanh niên xấu hổ cười cười, “Xấu ha ha ha, Diêm tổng chính là thích nói giỡn.”

Cậu ta một bên lại nghĩ thầm: Có khi nào Diêm tổng và vị Diêm phu nhân kia là liên hôn thương nghiệp hay không? Cái này thì xong rồi, vỗ mông ngựa vỗ tới chân ngựa luôn rồi.

Đang nghĩ như vậy,thì điện thoại của Diêm Lê đang đặt trong túi lại vang lên.

Trên bàn còn có một cái điện thoại nữa, cũng là của cậu. Hiển nhiên cái trong túi kia là điện thoại cá nhân.

Cậu nhìn tên hiển thị trên điện thoại—— Ôn Lung.

Diêm Lê lập tức nhấc máy.

“A lô…… buổi hòa nhạc đã kết thúc rồi sao?”

Cậu biết Ôn Lung hôm nay đi nghe một buổi biểu diễn đàn violon.

Hình như cô rất thích loại nhạc cụ này,cứ cách một đoạn thời gian thì sẽ đi nghe một lần.

Trước đây cậu cũng đã đi theo một lần,đúng là rất êm tai, nhưng mà cậu cũng không đi theo nữa. Bởi vì biểu tình lúc đó của Ôn Lung làm cho cậu rất để ý.

Cô hình như rất thưởng thức những người biểu diễn đó, sự khao khát trong đôi mắt đó làm cho cậu rất khó chịu.

Diêm Lê không phải là người thích tìm những thứ không vui cho bản thân mình, cho nên sau này cậu cũng không đi nữa.

Mà lúc này,giọng nói của Ôn Lung từ trong điện thoại truyền tới: “Cậu ở Lưu Hiên Các sao?”

Diêm Lê đáp lại và hỏi: “Làm sao vậy?”

Giọng nói của Ôn Lung nghe có chút hàm hồ, giống như là buồn ngủ vậy.

“Ta vừa vặn đang trên đường về nhà, lát nữa chắc là sẽ đi ngang qua chỗ của cậu.”

Động tác của Diêm Lê khựng lại.

“Em muốn…… tới đón tôi sao?”

“Nếu như bên cậu vẫn chưa kết thúc thì thôi vậy.”

Diêm Lê nhanh chóng đứng dậy, gỡ áo khoác treo trên giá xuống rồi cầm trong tay, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Không, đã kết thúc rồi,tôi vừa hay đang định về nhà.”

“Ồ, năm phút sau ta sẽ đến nơi.”

Điện thoại cúp máy.

Thanh niên thật cẩn thận hỏi: “Là điện thoại của Diêm phu nhân sao?”

“Ừ.” Diêm Lê nhìn cậu ta một cái, không biết sao lại nhiều lời nói thêm một câu.

“Cô ấy cố ý tới đón tôi.”

Thanh niên: “……”

Cậu ta chính tai nghe thấy Diêm phu nhân nói là vừa vặn đi ngang qua.

“Khụ, xem ra Diêm phu nhân thực sự rất yêu ngài nha.” Cậu ta lại một lần nữa vỗ mông ngựa.

Diêm Lê siết chặt điện thoại, như thể đang thưởng thức lời nói của cậu ta vậy.

“Ừ.”

Thanh niên giơ một ngón tay cái lên cho mình ở trong lòng.

Lần này thì vỗ đúng chỗ rồi.

“Để tôi tiễn ngài ra ngoài.”

Diêm Lê đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, nhìn về phía một người khác trên bàn tiệc.

Cậu nhớ lại tên mà những người đó vừa mới gọi cậu ta, “Tiểu Trương…… đúng không?”

Tiểu Trương tức khắc tỉnh rượu mấy phần.

“Vâng! Diêm tổng,ngài tìm tôi có việc gì sao?”

“Ừ, cậu ra đây một chút, tôi có lời muốn hỏi cậu.”

“Vâng vâng.” Tiểu Trương đến cả áo khoác cũng không mặc, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài tiễn cậu.