Xuyên Nhanh: Sổ Tay Cứu Vớt Vai Ác Hắc Hóa

Chương 37: Thế giới thứ nhất 37

“Tới đây là được rồi, còn lại cứ để cho mình và chị dọn vào là được.”

Ôn Nguyễn lễ phép nói cảm ơn.

Mặc dù bây giờ sinh viên năm nhất đang bắt đầu nhập học, ký túc xá có rất nhiều nam sinh sẽ đi vào hỗ trợ, nhưng mà nam sinh vào ký túc xá nữ thì ít nhiều gì cũng có chút không được tự nhiên.

“Ừ.”

Diêm Lê lấy ba lô đang treo ở trên vai phải xuống, nhưng lúc đưa cho Ôn Lung thì vẫn không nhịn được mà hơi cau mày.

Bên trong không có nhiều đồ lắm, nhưng mà nếu cô đeo thì có lẽ vẫn sẽ cảm thấy có chút nặng.

Ôn Lung bĩu môi.

Lần này cô không trả tiền, nhận ân huệ của người ta cũng không thể nào làm như đúng lý hợp tình được, đành phải không tình không nguyện mà nói một câu “cảm ơn”.

Diêm Lê ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vẻ mặt không được tự nhiên của cô một lúc lâu.

“Nhìn cái gì mà nhìn!”

Nói cảm ơn xong, Ôn Lung cơ hồ là lập tức lại quay về bộ dạng của đại tiểu thư kia, mắng xong thì quay đầu bước vào cửa ký túc xá.

“……”

*

Diêm Lê cuối cùng cũng không kịp quay lại để nghe giảng cho xong, nhưng may mắn là tiết đó không có kiểm tra, cũng không có điểm danh.

Cậu hiếm thấy không tới thư viện sau khi tan học, mà là về ký túc xá trước.

“Hôm nay cậu về rất sớm nha.” Bạn cùng phòng Lâm Phóng kinh ngạc mà nhìn cậu.

“Ừ, hôm nay không muốn học.”

Tròng mắt của Lâm Phóng trừng đến nỗi sắp rớt ra luôn rồi.

Cậu ta nghe thấy cái gì? Diêm Lê nói không muốn học! Mặt trời mọc từ hướng tây rồi sao?

Diêm Lê đặt cặp sách xuống, cởϊ áσ trên ra thay áo ngắn tay vào, rồi chuẩn bị ra ngoài một lần nữa.

“Cậu lại đi đâu nữa vậy?”

“Chạy bộ, vận động.”

Nói xong câu này, Diêm Lê liền thả ống tay áo xuống rồi đi ra ngoài.

Lâm Phóng kỳ quái mà lẩm bẩm một câu, “…… Gấp gáp như vậy sao.”

……

Chạy bộ và vận động mà Diêm Lê nói, vẫn luôn chạy liên tục từ bảy giờ đến mười giờ tối.

Vừa mới khai giảng nên người tới sân thể dục rất ít, trên đường chạy chỉ có lác đác mấy người.

Cậu chạy vòng quanh đường chạy màu đỏ được chiếu sáng bởi ánh đèn màu trắng.

Cậu chạy rất lâu, tốc độ nhanh hơn so với ngày thường rất nhiều, cũng không để ý thể lực của cậu rốt cuộc có thể chịu đựng được hay không, giống như một kẻ điên không biết tiết chế vậy.

Khi sân thể dục đóng cửa vào lúc mười giờ, cậu mới bị dì phụ trách đóng cửa ngăn lại, nhắc nhở cậu nên trở về rồi.

Dì phụ trách đóng cửa kinh ngạc nhìn cậu, “Cậu đã chạy bao lâu rồi…… sao lại ra nhiều mồ hôi như vậy.”

Cho dù bây giờ là ban đêm,thì cũng có thể nhìn ra được áo ngắn tay màu đen của Diêm Lê đã hoàn toàn ướt đẫm, từ cổ áo đến dưới vạt áo không có chỗ nào là không bị ướt cả.

Dì phụ trách đóng cửa âm thầm líu lưỡi.

Cái này đâu phải là ra mồ hôi, mà giống như là mới ngâm mình ở trong nước ra vậy.

Diêm Lê thở hổn hển, cổ họng chỉ lo thở dốc, không phát ra được bất luận âm tiết nào có thể trả lời dì ấy.

Cậu giơ tay lên lau mồ hôi trên cằm, mới phát hiện ra mình thật đúng là đã ra rất nhiều mồ hôi.

Nhưng mà kỳ quái chính là, cậu lại không cảm thấy mệt mỏi chút nào cả.

Có thứ gì đó nghẹn ở trong lòng cậu, nhưng lại không phải là thứ làm cho cậu chán ghét……

Cảm xúc không biết tên này tràn ngập trái tim cậu, sự phấn khích trước nay chưa từng có làm cho cậu nhịn không được muốn chạy, muốn đổ mồ hôi.

Tia kích động đó được cậu phát tiết ra ngoài, cực kỳ vui sướиɠ.

***

Mặc dù Ôn Lung và Diêm Lê đều là sinh viên khoa quản lý, nhưng mà lại khác năm, cho nên xác suất có thể chạm mặt nhau vẫn là không lớn lắm.

Đặc biệt là sinh viên năm nhất vừa mới nhập học còn phải huấn luyện quân sự nữa, nên càng thêm không có giao thoa gì.

“Diêm Lê, cùng nhau ăn cơm không?” Học xong tiết học đầu tiên của buổi sáng, Lâm Phóng thu dọn đồ đạc, thuận miệng hỏi người ngồi bên cạnh một câu.

“Năm nhất phải huấn luyện quân sự, mười một giờ nghỉ ngơi ăn cơm, chúng ta mà tới muộn thì sẽ có rất nhiều người.”

“Ừ.”

Hơn mười một giờ, hai người cơm nước xong chuẩn bị tới siêu thị trong trường học mua chút đồ.

Một nhóm lớn sinh viên mặc áo ngắn tay rằn ri màu xanh lục dũng mãnh bước vào nhà ăn.

Lòng Lâm Phóng vẫn còn sợ hãi, “Hắc, mình đã nói rồi mà, tới ăn cơm sớm một chút tương đối tốt hơn.”

Diêm Lê ở bên cạnh cậu ta, nâng mí mắt lên nhìn thoáng qua những người bên đó.

Quá đông, chắc là cô ấy sẽ không ở chỗ này đâu.

“Nhìn cái gì vậy? Có học muội nào đẹp gái sao?”

Lâm Phóng nhìn quanh một vòng, cũng không nhìn thấy có cô gái nào nổi bật từ trong một mảnh màu xanh lục kia, “Đi thôi, bằng không chờ lát nữa người trong siêu thị cũng sẽ nhiều lên.”

Diêm Lê gật đầu, nhấc chân đuổi kịp.