Hơn nửa tháng sau, năm hai trung học sắp sửa nghênh đón kỳ thi cuối cùng trước khi được nghỉ hè.
Trong khoảng thời gian này, Diêm Lê đã hoàn toàn quen với việc mỗi buổi sáng trước khi vào lớp sẽ giúp Ôn Lung lau bàn học, lấy khăn lông lau sạch từ trên xuống dưới một lần, sau đó mới bắt đầu một ngày học tập mới.
Đương nhiên, tiền mua khăn lông thì cậu sẽ tìm Ôn Lung lấy.
Kỳ thi cuối kỳ của trường học này, mười thứ hạng đầu tiên sẽ có tiền thưởng, đặc biệt là hạng nhất sẽ nhận được 200 kim.
Ba học kỳ trước Diêm Lê cơ bản đều ổn định nằm trong top mười, có thể nhận được 50 kim.
50 kim tiền thưởng, cơ bản đủ cho toàn bộ chi tiêu trong một học kỳ của cậu. Tiền đề là không bị cha cậu phát hiện.
Giữa trưa hè, điều hòa trong trường học được mở rất lớn, nên cũng không cảm thấy nóng lắm.
Đây là điều mà cậu cảm thấy tương đối hài lòng đối với nơi này. Một môi trường thoải mái, có thể đem lại cho cậu một trạng thái học tập tốt nhất.
Cộng thêm thức ăn thời gian gần đây không tồi, nên tinh thần của cậu cũng tốt hơn trước đây rất nhiều, bao gồm cả trí nhớ cũng tăng lên không ít.
Lần thi cuối kỳ này,cố gắng nỗ lực thêm một chút để lấy hạng nhất đi. Diêm Lê nghĩ như vậy.
Dư quang thoáng nhìn thấy thiếu nữ bên cạnh đã đặt đũa xuống, Diêm Lê cũng đặt bút trên tay xuống.
Cất bút, cất sách, lấy hộp cơm, rút khăn giấy lau đũa, một loạt động tác cực kỳ lưu loát.
Nhìn thức ăn trong hộp cơm hai tầng cơ hồ đều không động qua, cậu có chút khó hiểu.
Tại sao lại có người chỉ ăn một chút như vậy cơ chứ?
Cậu nhìn thiếu nữ ngồi ở bên cạnh đã bắt đầu ngáp ngủ, thầm nghĩ: Có lẽ là cô ấy lúc nào cũng ngủ, hơn nữa lại rất lười biếng, cũng không muốn động não. Không tiêu hao năng lượng nên tất nhiên sẽ ăn ít hơn.
Nhận thấy được tầm mắt của cậu, Ôn Lung mặt lạnh nhìn qua, “Nhìn cái gì mà nhìn, ngu ngốc.”
Diêm Lê vì thế thu hồi ánh mắt, chỉ là trong lòng lại lặng lẽ bổ sung một câu.
Cậu không phải là ngu ngốc, cô mới phải.
Diêm Lê đối với hai từ xưng hô “ngu ngốc” và “ngu xuẩn” phá lệ chú ý, cho nên trong một bài kiểm tra nhỏ đã nhìn lén thành tích của Ôn Lung.
…… Rối tinh rối mù.
Kể từ đó, hai từ xưng hô này liền bị cậu trả thù tính lên trên người của Ôn Lung.
“Ôn Lung, có người tìm cậu!” Nam sinh đứng gần cửa sau hô lên với cô.
Ôn Lung nhìn thoáng qua cửa sau, phát hiện đó là người mình chưa thấy qua bao giờ.
Tìm kiếm trong trí nhớ của thân thể này qua một lần, cô đem một cái tên và gương mặt kia đối chiếu lại với nhau. Là bạn học cùng lớp trước đây của nguyên chủ.
Lúc này lớp mười hai đã kết thúc kỳ thi đại học, bây giờ tới tìm cô, Ôn Lung không cần nghĩ cũng biết là vì cái gì.
Cô đứng dậy đi ra ngoài.
Vài phút sau.
Lúc Ôn Lung quay lại, trong tay nhiều thêm một hộp chocolate được gói trong hộp sắt tròn, bên trong túi áo khoác đồng phục lộ ra một góc của một bức thư màu xanh nhạt.
Cô tiện tay nhét hộp chocolate kia vào trong ngăn bàn.
Diêm Lê nhìn thoáng qua cái hộp sắt kia, sau đó nhét một ngụm cơm cuối cùng vào trong miệng.
Bữa tối hôm nay là chocolate, cậu rất thích.
Cơm nước xong, cậu rửa hộp cơm sạch sẽ, lau khô rồi bỏ vào trong túi xách, cũng không ngủ trưa mà trực tiếp bắt đầu học bài.
Cậu muốn thi được hạng nhất, nên phải dành ra nhiều thời gian hơn so với trước đây.
Giờ ăn trưa cộng thêm thời gian nghỉ trưa đã qua đi, học sinh cũng lục tục từ bên ngoài trở lại phòng học.
Cách thời gian lên lớp còn những mười phút, nhưng mà đại bộ phận học sinh đều đã đến đông đủ.
“Oa……”
Có một nữ sinh không biết đã nhìn thấy ai mà phát ra một tiếng kinh hô, còn xô đẩy bạn ngồi cùng bàn của mình, ra hiệu cô ấy cũng nhìn về phía cửa phòng học.
Ngay sau đó, những người khác trong lớp học cũng đều chú ý tới khác thường, tất cả sôi nổi mà nhìn ra bên ngoài cửa.
Mấy giây sau, lớp học vốn dĩ đang yên tĩnh liền xôn xao hẳn lên.
“Là Tư Diễm…… Cậu ấy sao đột nhiên lại đến lớp của chúng ta vậy?”
“Không biết, có phải là tới tìm người hay không?”
Tư Diễm……
Ôn Lung nghe thấy cái tên này, bèn nghiêng đầu nhìn về phía ngọn nguồn gây ra náo động.
Ngoài cửa phòng học,một thiếu niên có diện mạo phi thường xuất chúng đang đứng đó, tóc nhuộm màu đỏ rực như lửa, giữa mày là lệ khí không cách nào xua tan đi được.
Cậu ta một tay đút túi quần, không chút để ý mà nhìn về phía nào đó trong phòng học.
“Trời ạ, thật sự là cậu ấy sao! Tư Diễm tới đây không phải là để đánh người chứ? Ai đắc tội với cậu ấy vậy?”
“Ai mà biết, dù sao thì người đắc tội với cậu ấy cũng không phải là mình. Nhưng mà cậu ấy thật sự rất đẹp trai! Không hổ là giáo thảo được trường chúng ta công nhận ……”
“Đúng vậy, cậu ấy đánh nhau cũng rất đẹp trai! Trước đây mình đã xem qua một đoạn video cậu ấy đánh người, cái sức mạnh kia, chậc chậc!”
Đáy mắt Ôn Lung xẹt qua một tia hiểu rõ.