Diêm Lê pha lại rất nhiều lần, không phải là đặc quá thì là nhạt quá, tóm lại chưa có lúc nào là cô vừa lòng cả.
Đến lần thứ tư, Ôn Lung rốt cuộc cũng mất kiên nhẫn.
“Lấy giày của ta tới đây.”
“…… Ồ.”
“Cởi bao tay ra! Cậu muốn dùng đồ đã chạm qua thức ăn chạm vào giày của ta sao?”
Diêm Lê yên lặng gỡ bao tay xuống, khom người đi nhặt giày của cô lên.
Ôn Lung mặc xong giày đứng lên, trước khi đi còn lạnh lùng ném xuống một câu: “Thật tốt, mấy thứ này đều là của cậu rồi. Ngu ngốc!”
Diêm Lê nhìn giá điểm tâm, tóc dài trên trán một lần nữa hoàn toàn che khuất ánh mắt của cậu.
……
Thời gian tan làm là 7 giờ, thời gian làm việc không ngắn, nhưng mà một ngày mười kim cũng tuyệt đối là công việc mà người khác cực kỳ hâm mộ.
Diêm Lê làm ở chỗ này một ngày, có thể kiếm được tiền ăn của một tháng.
Lúc gần đi, cậu lấy một cái hộp nhựa không cần từ trong phòng bếp ra, đây là lúc người hầu ăn cơm còn dư lại. Cậu rửa sạch xong liền trực tiếp sử dụng.
Sau đó, cậu nhét hết tất cả điểm tâm ở trên giá vào trong hộp.
Có một miếng đã bị Ôn Lung cắn qua một góc, cậu ghét bỏ mà dùng hai ngón tay kẹp lên, sau đó ném vào trong thùng rác.
Mẹ Trương từ trên cầu thang đi xuống, hình ảnh nhìn thấy chính là động tác cậu đang nhét đồ vào trong lòng mình.
Bà trừng mắt lên, quát lớn: “Trong tay cậu đang cầm cái gì đó?”
Một tiếng này có phần đinh tai nhức óc, làm cho Ôn Nguyễn còn đang ở trong phòng học bài kinh hãi, vội vàng ra ngoài xem tình huống như thế nào.
“Điểm tâm.” Diêm Lê chậm rì rì nâng mí mắt lên.
“Tôi không dạy qua cậu sao? Bất cứ thứ gì trong Ôn gia, bao gồm cả đồ mà tiểu thư ăn dư lại, đều không thể lấy trộm được!” Mẹ Trương giống như bắt được ăn trộm vậy, trên mặt giống như đang tức giận, nhưng lại có vài phần hưng phấn không dễ phát hiện.
“Cô ấy nói cho tôi.”
Thiếu niên giống như hoàn toàn không hề phát giác ánh mắt kỳ lạ của những người khác, ngữ khí bình tĩnh nói.
“Chị ấy nói cho cậu mấy thứ điểm tâm này sao? Nói như thế nào?” Trên mặt Ôn Nguyễn lộ ra thần sắc không thể tin tưởng được.
Sao có thể chứ?
“Cô ấy nói, ‘ mấy thứ này đều là của cậu ’.” Diêm Lê đem mấy thứ điểm tâm để vào trong ngực mình.
“Nhị tiểu thư, ngài nghe đi! Đại tiểu thư sao có thể nói ra loại lời nói này được……” Mẹ Trương nói xong, mới đột nhiên ý thức được mình đã nói sai.
Tại sao không có khả năng?
Lời nói này của bà ta giống như đang nói, Ôn Lung tiểu thư là người có tính tình kém lại không có lòng thiện tâm.
Nhưng mà Ôn Nguyễn lại không thấy lời này có gì không đúng cả.
Hình tượng của Ôn Lung trong mắt bọn họ cơ hồ đã ăn sâu bén rễ rồi.
“Đúng là có chút…… Kỳ lạ.” Cô ta lén lút liếc nhìn Diêm Lê.
Bạn học Diêm Lê, cậu…… sẽ không phải là thật sự trộm đồ chứ?
“Nếu không thì…… tìm đại tiểu thư hỏi một chút đi?” Có người hầu đang xem náo nhiệt cẩn thận đề nghị.
Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người bao gồm cả mẹ Trương đều lâm vào một loại không khí an tĩnh quỷ dị.
Đi hỏi Ôn Lung sao? Đùa cái gì vậy?
Bọn họ không muốn vì một người mới đến mà chọc tới Ôn Lung, rồi vì đó mà đánh mất công việc của mình.
Trong lúc mọi người đang trầm mặc, thì cửa phòng của Ôn Lung lại đột nhiên mở ra.
Thiếu nữ bước ra khỏi cánh cửa, trên mặt mang theo phẫn nộ.
“Đang ồn ào cái gì?” Đôi mắt sắc lạnh của cô chuyển hướng tới trên người mẹ Trương,người vừa rồi có giọng nói lớn nhất.
Mẹ Trương rùng mình một cái, lập tức giải thích nói: “Đại tiểu thư, là người hầu mới tới, cậu ta cư nhiên dám lấy trộm điểm tâm mà ngài ăn thừa vào bữa trà chiều.”
“Hơn nữa, còn nói dối là ngài cho phép.”
“Tôi không có nói dối.” Diêm Lê ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đang đứng ở trên lầu.
“Cô ấy nói, ‘ thật tốt, mấy thứ này đều là của cậu.”
“Cái này……” Mẹ Trương giống như đang xin giúp đỡ mà nhìn về phía Ôn Lung.
“Ta đúng là có nói qua. Hơn nữa, sau này điểm tâm còn thừa cậu ta đều có thể lấy đi.”
“Chị?” Môi Ôn Nguyễn mấp máy, vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng được.
“Sau này, mấy thứ kia đều là của cậu.” Biểu tình trào phúng của thiếu nữ kiêu căng gợi lên trên khóe môi, hơn nữa còn nhẹ nhàng bổ sung nửa câu sau mà Diêm Lê vẫn chưa nói ra khỏi miệng.
“Ngu ngốc.”
Các khớp ngón tay của Diêm Lê đột nhiên siết chặt lại, mím chặt môi.
Trên khuôn mặt cứng đờ lại có một chút cảm xúc khó chịu, hiển nhiên là rất để ý tới mấy chữ này.
……
[ Ta không hiểu. ]
Ôn Lung nằm trên tấm thảm nhung màu trắng đọc sách, hai chân gác lại với nhau,vô cùng thích ý mà lắc lư qua lại.
So với chiếc giường mềm nhũn ngủ đến đau eo kia, thì cô vẫn thích tấm thảm này hơn, ấm áp dễ chịu, dán vào trên da rất thoải mái.
“Không hiểu cái gì?”
[ Dựa theo sự tính toán của hệ thống,chỉ cần ký chủ xem nhẹ Diêm Lê, thì đã có thể hoàn mỹ tránh được việc cậu ta hắc hóa trở thành vai ác rồi, vì sao lại làm những điều thừa này chứ. ]
“Hệ thống tiên sinh……”
[ Hả? ]
“Ta nghĩ ngươi nên thăng cấp rồi.”
[……]
Có ý gì?
Ôn Lung lật sách sang trang khác, “Ta không biết ngươi dùng cách tính gì, nhưng mà điều ta có thể xác định chính là……”
“Nó nhất định đã lỗi thời rồi.”
[……]