Phòng thay quần áo của người hầu trong Ôn gia.
Diêm Lê thay quần áo xong bước ra.
Cậu rất cao, quần áo làm việc lại là cỡ lớn, mặc lên trên người gầy như cây gậy trúc của cậu nhìn có vẻ rất rộng.
“Cậu vẫn còn là học sinh sao?” Mẹ Trương không vội sắp xếp công việc cho cậu, mà là hỏi một chút tình huống cơ bản trước.
“Ừm.”
Thái độ của thiếu niên không tính là tốt, nhưng mà mẹ Trương cũng không để ở trong lòng.
“Vậy thì thời gian nào cậu có thể tới đây làm việc?”
“Cuối tuần, kỳ nghỉ đông và nghỉ hè.”
Lời ít mà ý nhiều.
“Cậu là người mới tới, nên tôi nhắc nhở với cậu một tiếng trước. Cô gái xinh đẹp vừa nói chuyện khi nãy, là đại tiểu thư Ôn gia, cậu làm cái gì cũng được, nhưng mà không thể chọc tới cô ấy.”
“Ừ.” Diêm Lê mặt vô biểu tình.
Cô gái xinh đẹp…… Ai vậy?
“Tính tình của Nhị tiểu thư rất tốt, cho dù có phạm sai lầm thì cô ấy cũng sẽ không trách tội. Nhưng mà đại tiểu thư…… nói với cậu thế này vậy, người hầu trong nhà bị sa thải, cơ bản đều là không cẩn thận đã đắc tội cô ấy ở đâu đó.” Mẹ Trương như nghĩ đến chuyện gì, sắc mặt không quá đẹp.
Nếu không phải là điều kiện mà Ôn gia đưa ra thật sự quá mê người, thì làm sao sẽ có người chịu đựng được loại tiểu thư có tính tình như vậy chứ?
Diêm Lê không nói chuyện, sắc mặt tái nhợt, biểu tình cứng đờ, giống như không biết cười, cũng không đáp lại những lời mẹ Trương vừa nói.
Mẹ Trương đột nhiên ngậm miệng lại, cổ quái mà nhìn cậu ta một cái.
Người mới tới này, nhìn thế nào cũng không giống người bình thường cho lắm?
Trong lòng bà phát run, thu hồi vẻ mặt thân thiện, dặn dò nói: “Cây lau nhà ở trong nhà kho, cậu lấy tới đây lau sàn nhà ăn đi.”
“Ừ.”
……
Phòng của Ôn Lung và Ôn Nguyễn mỗi ngày đều phải quét tước một lần.
Mỗi lần đến phiên người hầu quét tước phòng của Ôn Lung, thì ai nấy cũng đều kêu khổ không ngừng.
Mấy người trước đây đều là bởi vì trong lúc quét tước phòng của cô ấy xảy ra một chút sai sót, sau đó đều bị sa thải không chút lưu tình. Tốt hơn một chút thì cũng sẽ bị vị đại tiểu thư này mắng vài câu.
Nhưng mà hôm nay thì tốt rồi, Ôn gia vừa mới có thêm một người mới cái gì cũng không biết.
Người hầu phụ trách quét tước phòng của Ôn Lung lập tức ném việc này qua cho cậu.
“Diêm Long đúng không? Cậu đi dọn dẹp phòng của đại tiểu thư một chút đi.”
Tên bị gọi sai, nhưng mà Diêm Lê lại không sửa lại cho đúng.
Cậu xoay người, cầm lấy cây lau nhà và chổi trong nhà kho, liền đi tới gõ cửa phòng.
Cốc cốc.
“Vào đi.”
Cậu vặn tay nắm cửa, đẩy cửa ra.
Trong phòng, thiếu nữ đang nằm nghiêng trên ghế dựa, để chân trần, một chân cuộn tròn lại để lên trên ghế, một chân khác hờ hững rũ xuống thành ghế, bàn chân trắng như tuyết đạp lên trên thảm nhung.
Diêm Lê chỉ nhìn thoáng qua rồi hờ hững dời tầm mắt đi chỗ khác, tự hỏi phải hoàn thành công việc này như thế nào đây.
Cậu chưa vào phòng của nhà giàu có qua bao giờ, cứ nghĩ rằng cũng giống như căn phòng chật chội âm u kia của cậu, chỉ cần dùng cây lau nhà lau qua là được.
Nhưng mà bây giờ……
Căn phòng này rất rộng, đồ đạc bài trí trên bàn, trên ngăn tủ đều đắt đến dọa người, rèm cửa, khăn trải bàn thêu hoa văn tinh xảo phức tạp.
Tấm thảm nhung màu trắng phủ kín toàn bộ căn phòng,bằng mắt thường không thể nhìn ra có một tia bụi bẩn nào, ngay cả một sợi tóc cũng không có.
Diêm Lê cầm chổi và cây lau nhà, hiếm khi đình trệ tại chỗ.
Mặc dù là công việc chưa từng làm qua, nhưng mà cậu cũng rất rõ ràng, công cụ trong tay mình không có cái nào là có thể sử dụng được……
Ôn Lung hiển nhiên cũng nhìn thấy đồ trong tay cậu.
Cô cười lạnh một tiếng, “Cậu không phải là muốn dùng mấy thứ này để lau thảm chứ?”
“…… Tôi sẽ đi đổi ngay.”
Nhưng mà Ôn đại tiểu thư lại không có tính kiên nhẫn như vậy.
“Đổi người khác tới đây, ngu xuẩn.”
“……”
Diêm Lê lui ra ngoài, đi gọi người hầu lúc nãy đã đẩy công việc này cho cậu.
Người hầu kia nhìn thoáng qua công cụ trong tay cậu, hồn vía thiếu chút nữa không cánh mà bay.
“Cô ấy nói phải đổi người.”
“……Chắc chắn là vậy rồi.” Người hầu một lời khó nói hết mà nhìn cậu, nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.
“Ta thấy cậu chỉ cần dọn dẹp đại sảnh một chút là được.”
Tiểu tử này vừa thấy đã biết là người chưa hiểu việc đời, loại công việc yêu cầu tỉ mỉ như thế này vẫn không thể dễ dàng giao cho cậu ta được.
Diêm Lê mím môi, không lên tiếng.
Cậu đã bị người khác mắng qua rất nhiều lần, tạp chủng, biếи ŧɦái, quái vật…… Các loại xưng hô khó nghe đều có, nhưng mà đây là lần đầu tiên bị người ta nói ngu xuẩn.
Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng mở cửa “lạch cạch”.
Lỗ tai Diêm Lê động đậy.
Ôn Nguyễn ló đầu ra khỏi phòng mình, nhẹ giọng hỏi: “Bạn học Diêm Lê? Công việc có thuận lợi không?”
Diêm Lê quay đầu lại, nhìn cô ta một cái.
“Ừm.”
Không thuận lợi chút nào.
“A, vậy là tốt rồi.” Ôn Nguyễn lộ ra biểu tình vui mừng thay cho cậu.
Diêm Lê trầm mặc trong chốc lát.
Lúc Ôn Nguyễn đang xấu hổ muốn quay về phòng, thì lại nghe thấy giọng nói có chút uể oải của thiếu niên.
“Phải quét dọn phòng của cô sao?”
Cái người gọi là Mẹ Trương kia đã nói qua, tính tình của Nhị tiểu thư rất tốt,có phạm sai lầm gì thì cô ấy cũng sẽ không trách tội.
Cho nên, dùng phòng của cô ấy để luyện tập là thích hợp nhất, cho dù có xảy ra vấn đề, thì cũng sẽ không cần cậu bồi thường.