Giới Hạn Bạn Cùng Phòng

Chương 6: Buổi sáng thức dậy

Edit: Gypsy.

Lệch múi giờ bảy tiếng, cũng không phải vượt qua dễ dàng như vậy.

Năm giờ, trời còn chưa sáng, Túc Hà đã tỉnh.

Cô muốn rời giường ra phòng khách rót một ly nước, lại sợ đánh thức hai người đối diện, nên vẫn nằm sấp trên giường chơi điện thoại di động.

Tần Vũ Thần mới quen trên máy bay ngày hôm qua, nửa đêm gửi tin nhắn cho cô, bây giờ cô mới nhìn thấy.

“Túc Hà, quên hỏi cậu nữa, cậu về đến chung cư chưa, vào ở vẫn suôn sẻ chứ?”

Túc Hà suy nghĩ tình hình trước mắt của cô, cũng không tiện nói quá nhiều, chỉ trả lời: “Đã đến rồi, mọi chuyện đều rất tốt.”

Là rất tốt, một người bạn cùng phòng quá nhiệt tình, còn người bạn cùng phòng khác lại không hề nhiệt tình.

Trong bài hát, một người giống mùa hè và một người giống mùa thu, nhưng hai người họ như một người mùa hè một người mùa đông, nóng lạnh xen kẽ.

Cuối cùng cũng chịu đựng được đến tám giờ rưỡi, Túc Hà mơ mơ màng màng nghe thấy trong phòng khách có tiếng đun nước, ý thức thoáng cái thanh tỉnh không ít.

Cô khát quá...

Còn nhớ môn địa lý của trường trung học phổ thông, thời tiết nước Anh ôn hòa mưa nhiều, hẳn là rất ẩm ướt mới đúng, nhưng không biết sao lại thế này, trong nhà thật sự quá khô.

Tối nay phải dùng máy tạo ẩm, cô vừa nghĩ vừa bò dậy từ trên giường, dùng ngón tay vuốt vuốt tóc.

Lại ngẩn người trên giường hồi lâu, cô mới đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt.

Cô không thích mặc quá nhiều khi ngủ, cho nên lúc ngủ vẫn luôn mặc áo hai dây và quần đùi.

Đứng trước bồn rửa tay, cô vừa đánh răng, vừa nhìn mình trong gương, áo hai dây không hề che đậy, trước ngực cô nhấp nhô rõ ràng.

Kỳ nghỉ hè mỗi ngày chỉ có một mình cô ở nhà, vì thế nên cô không mặc áo ngực nhiều.

Nhưng bây giờ có hai người bạn cùng phòng, có vẻ như sau này ở nhà phải thường xuyên mặc đồ lót rồi.

Thay quần áo xong, vặn nhẹ khóa cửa, cô mới đi ra khỏi phòng.

Cô nhìn thoáng qua trong phòng khách chỉ có Biên Húc, nhìn sang một cửa phòng đang đóng lại, hẳn là Mạnh Vũ Trạch còn đang ngủ.

Biên Húc nghe thấy động tĩnh của cô, nhìn cô một cái.

Ánh mắt giao nhau, không chào hỏi có vẻ hơi xấu hổ.

Túc Hà chủ động nói một câu: “Chào buổi sáng.”

Rồi đi vào phòng bếp, đứng bên cạnh Biên Húc đang thao tác trên máy pha cà phê.

Cô cầm ly muốn lấy nước, nhưng ấm đun nước cố tình ở trước mặt Biên Húc, cô không có cách nào vòng qua anh.

Quá khát, không quan tâm đến việc tránh anh, cô vừa định mở miệng, đã nghe thấy giọng nói bên cạnh, “Đưa cốc cho tôi, tôi giúp cô lấy nước.”

“Được, cám ơn.”

Khi Túc Hà đưa ly vừa vặn đυ.ng phải ngón tay của Biên Húc, ngón tay mảnh khảnh có lực của anh vững vàng nhận lấy chiếc ly từ cô, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ ngón tay anh, có chút lạnh lẽo.

Túc Hà nhanh chóng rút tay về, đưa tay ra sau giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Ấm đun nước trong nhà có thể cài đặt nhiệt độ nước, Biên Húc rót cho cô một ly nước ấm vừa đủ uống, nắm lấy thân ly, tay đưa ly về phía cô, để cô dễ dàng cầm lấy.

“Cảm ơn...”

Anh vừa định nói không cần cảm ơn, đã thấy Túc Hà đang uống ùng ục từng ngụm nước, như thể cô khát từ rất lâu.

Ly nước rất nhanh đã thấy đáy, cô chậm rãi thở ra một hơi, giống như như trút được gánh nặng, cuối cùng tìm được ốc đảo trên trong sa mạc, hoàn thành nhiệm vụ uống nước của mình.

Cà phê của anh cũng vừa pha xong, vẫn còn hơi nóng, “Còn muốn uống thêm nước nữa không, hay là muốn uống cà phê?”

“Cà phê!”

“Americano được chứ?”

“Được.”

Túc Hà đứng bên cạnh nhìn anh pha cà phê, các bước thao tác của anh rất thuần thục, sau khi lấy bột cà phê ép bột, tiếp theo là chiết xuất.

Tay anh quá mức đẹp mắt, Túc Hà không còn chú ý đến cà phê rốt cuộc là pha như thế nào, chỉ lo nhìn ngón tay thon dài của anh.

Cô cũng có chút cuồng tay đẹp, ngón tay của Biên Húc, khớp xương rõ ràng, nổi rõ gân xanh, ngay cả làn da cũng trắng như vậy, thật sự là… đẹp quá mức rồi.

Đợi đến khi anh đưa cà phê tới, cô vẫn còn một chút mơ hồ, phản ứng lại, mới vội vàng vàng muốn trực tiếp đưa tay đón, bị anh tránh né, “Nóng lắm, đừng ôm đừng trực tiếp như vậy, giờ cô đi lấy ít đá trong tủ lạnh đi.”

“Hả… à được.”

Tủ lạnh cũng có máy làm đá và xả đá, nhưng Túc Hà vốn chưa từng dùng qua, không dám tùy tiện ấn.

Cô quay đầu lại nhìn Biên Húc, muốn nhờ sự giúp đỡ.

Biên Húc nhận được ánh mắt của cô, cầm một ly rỗng, tựa vào dưới miệng xả đá, ngón tay ấn nút một cái, chờ viên đá rơi xuống.

Khoảng cách giữa hai người họ quá gần, cánh tay Túc Hà có thể trực tiếp đυ.ng phải cánh tay anh.

Cô di chuyển một bước nhỏ sang một bên, giữ khoảng cách với anh.

Anh lấy cốc chứa đầy đá, nói với Túc Hà: “Muốn lạnh hay ấm?”

“Ấm, có thể chứ?”

“Có thể.”

Cầm cà phê ở nhiệt độ vừa phải, Túc Hà đột nhiên cảm thấy Biên Húc hình như cũng không khó ở chung như vậy, tuy rằng hơi ít nói, nhưng so với khối băng bốc hơi lạnh lẽo kia vẫn tốt hơn một chút.

Cửa phòng bị mở ra, Mạnh Vũ Trạch đầu tóc rối bời, mặc quần ngủ, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi ra khỏi phòng.

Đường cong tinh tráng rõ ràng của anh trực tiếp đập vào tầm mắt của Túc Hà, muốn trốn cũng không trốn thoát.

Mạnh Vũ Trạch vừa thức, mắt ngủ mông lung đi ra kiếm nước uống, bình thường trong nhà chỉ có anh và Biên Húc, anh chỉ đi ra rót một ly nước nên cũng không cần cố ý mặc quần áo vào, chỉ là anh còn đang ngủ mơ màng, quên mất trong nhà có Túc Hà, tầm mắt va chạm, anh nhanh chóng che ngực lại, lập tức xoay người chạy về phòng.

Chân trái đạp chân phải, nhanh chóng đóng cửa lại.

Túc Hà vốn xấu hổ thấy anh hành động như vậy, ngược lại có chút buồn cười, cô không phải chưa từng nhìn thấy nam sinh để ngực trần, nhưng ngược lại lần đầu tiên thấy được người bị nhìn thấy còn thẹn thùng hơn người nhìn thấy.

Mạnh Vũ Trạch bị hai người ngoài cửa làm cho hoảng sợ, cơ thể so với đại não thành thật phản ứng trước, hệ thống ngôn ngữ cũng thất bại, tiện tay tìm một cái áo ngắn tay mặc vào, mới mở cửa đi ra ngoài lần nữa.

“Chào buổi sáng nha.”

Biên Húc nhìn anh một cái, thuận tay cầm lấy ly của mình rót cho anh một ly.

Túc Hà ngược lại trả lời, “Chào buổi sáng.”

“À hì… ngại quá đi, quên mất cô đang ở đây…”

Anh cảm thấy dù xấu hổ đến đâu, vẫn phải giải thích, bằng không bạn cùng phòng mới hiểu lầm anh có chứng phô trương* thì phải làm sao bây giờ, anh bình thường đến mức không thể bình thường hơn mà.

*chứng thích bại lộ bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© trước mặt người khác.

“Hả… không sao không có gì đâu.” Túc Hà không biết đáp lại như thế nào, chỉ hy vọng nhanh chóng lật bài.

Mạnh Vũ Trạch nhận lấy ly nước, giọng nói vẫn lười biếng, “Đúng rồi, khi nào chúng ta đi siêu thị?” Vừa dứt lời, hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía Biên Húc, giống như anh là người đứng đầu một nhà, hai người họ tuân theo quyết định là được.

Biên Húc thong thả ung dung buông ly cà phê trong tay xuống, có thể thấy hai người bạn cùng phòng của anh là những người không có chính kiến, nghĩ đến giờ mở cửa của siêu thị trung tâm thành phố, nói một câu: “Mười giờ đi.”

“Được.”

“Đã biết.”

Lúc này ngược lại có chính kiến, thần giao cách cảm.

————————————————

Mạnh Vũ Trạch sáng nay mở cửa thấy hai người trong phòng khách, vốn định nói: “Ôi chao, tôi đi đây.” Nhưng tác giả suy nghĩ lại, mùi nặng quá nặng, không cho anh nói.

Còn muốn hỏi mọi người một chút nữa ạ, muốn ai ăn thịt trước, hay là tiến thẳng Oreo luôn, có thể quá cuồng dã không đây? Mình cũng chưa hình dung được, muốn nghe ý kiến của mọi người!

Editor: Hiểu oreo không :))), chưa hiểu tui giải thích cho, oreo gồm hai miếng bánh quy kẹp lớp kem ở giữa, rồi đó hiểu chưa.