Thiên Kiến Kẻ Sống Sót

Chương 47: Nhà máy mang thai hộ

Những lời Thẩm Thích nói khiến An Vô Cữu đột ngột thay đổi trạng thái trong một khoảnh khắc.

Cảm giác lúc đó không có gì hay ho cả, giống như có một bàn tay bóp chặt van tim cậu, bóc một nửa trái tim ra và ném cho cậu nửa còn lại không còn nguyên vẹn vậy.

"Đồng phạm?"

Lúc nhắc lại hai chữ đó, trông An Vô Cữu có vẻ hơi bối rối.

Nên Thẩm Thích lập tức nhận ra cậu đã biến đổi trạng thái.

Nhưng cũng ngay giây tiếp theo, An Vô Cữu lại nở nụ cười, khóe miệng cong lên khiến người ta bất giác sợ hãi. Cậu cúi đầu xuống, vừa nói chuyện vừa mở cửa sổ trò chơi ra.

"Anh nói đúng, tôi cũng không phải người keo kiệt đến thế. Mỗi một người độc chiếm niềm vui làm loạn cũng không có ý nghĩa lắm."

Mua xong đạn, tay phải cậu lập tức tiếp lấy. Cậu cúi đầu thành thạo thay đạn, sau đó nhìn Thẩm Thích mỉm cười, "Nhưng mà, tôi không thích loại người có đam mê thăm dò như anh cho lắm."

"Mãi chẳng dừng."

Vừa dứt lời, An Vô Cữu đã giương súng lên nhắm về phía Thẩm Thích rồi bắn một phát vào một con quái vật mới được sinh ra.

Thẩm Thích không rõ câu cuối cùng An Vô Cữu nói là để chỉ đám quái vật sau lưng hay là chỉ mình.

Nhưng câu này không thể không ảnh hưởng đến anh được.

Hay là thử chiến lược kiểu thẳng thắn thì sao?

"Lại xuất hiện rồi." Ngô Du nhìn những con quái vật kia, thế là cũng đổi lấy một vũ khí trong cửa sổ trò chơi của mình - là cây súng máy lúc nãy An Vô Cữu nói lẽ ra cậu nên mua.

Ngọn lửa cháy lớn lúc nãy dường như đã bị một tấm vải ướt vô hình dập tắt. Lớp vỏ cháy đen của những con quái vật vặn vẹo bung ra, từ đó trồi lên vô số xúc tu màu hồng như thể mới sinh, trên mỗi xúc tu đều có một cái miệng đầy răng sắc nhọn. Những cái miệng há rộng, chất nhầy lập tức chảy ra từ kẽ răng, cổ họng chúng phát ra những tiểng rít gào.

Âm thanh như nước đường dính nhão vào yết hầu, khiến người ta không nghe ra nội dung, như một câu lặp lại trong một ngôn ngữ nào đó bọn họ không hiểu.

Ngô Du không thạo dùng súng máy lắm, cậu ta không hiểu rõ cách dùng, ngắm bắn cũng không chuẩn, đây cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời ngắn ngủi cậu ta gϊếŧ chết một thứ gì. Quái vật trước mặt đổ xuống, chất nhờn văng ra khiến Ngô Du cảm thấy buồn nôn.

Đám xúc tu tiếp tục nhân lên càng ngày càng nhiều, tốc độ sinh sản và sinh trưởng nhanh hơn hẳn bọn họ nghĩ. Thẩm Thích dùng lựu đạn nãy chưa dùng hết ném thành một bức tường lửa.

Cơ hội đã tới.

An Vô Cữu cần súng liên thanh bắn liên tục được, bèn hô to với Ngô Du, "Ném súng cho tôi!"

Ngô Du muốn ném súng qua, nhưng một cái xúc tu dày phủ kín dịch nhầy bỗng xuyên qua tường lửa đâm về phía An Vô Cữu.

"Cẩn thận!"

An Vô Cữu vừa quay lại, xúc tu khổng lồ liền vọt tới, nhưng ngay một giây trước đó một thanh kiếm gỗ lóe ánh sáng vàng đã vung lên cắt phăng xúc tu đi.

Là kiếm của Nam Sam.

Nam Sam hai tay kết ấn điều khiển kiếm, môi tái nhợt, "Mọi người qua bên kia trước đi, tôi bọc sau cho."

Nhưng lùi lại cũng không phải giải pháp.

An Vô Cữu cau mày. Tầng này khác hai tầng bên dưới, không phải hành lang hình tròn, nên kể cả có lùi về sau thì cũng vẫn là đường cụt mà thôi.

Chẳng lẽ phải gϊếŧ hết đám quái vật này thì cửa giữa mới mở ra ư?

"Mấy người tìm thấy gì ở bên đó?" An Vô Cữu hỏi Josh.

Josh hơi bối rối trả lời, "Chỉ thấy một viên bi kim loại thôi, nhỏ lắm, Nam Sam đang cầm."

"Viên bi kim loại?"

Không phải manh mối để giải đố như trước.

Ngô Du đoán là những con quái vật này đều là những thứ siêu nhiên nên chỉ Nam Sam mới có thể địch lại bọn chúng. Kiếm gỗ của anh ta có thể trừ tà, nên chắc sẽ có hiệu quả.

Nhưng cậu ta lại lo cho sức khỏe của Nam Sam. Nếu so với Chung Ích Nhu, lẽ ra Nam Sam bây giờ phải đang hôn mê mới phải, chỉ là anh ta đã dùng bùa chú để rút cạn sức mình mà thôi.

Thanh kiếm gỗ đào này cũng đúng thật là một cây kiếm diệt yêu trừ ma, nhưng không có Nam Sam thì thanh kiếm này cũng chỉ là một thanh kiếm giả đến cắt cỏ cũng không được mà thôi.

Đúng như Ngô Du nghĩ, Nam Sam thật sự cảm thấy lực bất tòng tâm, lúc niệm chú thấy chú lực đều tan rã, không thể nào ngưng tụ lại được. Mà, những cái xúc tu trước mặt anh ta đang sinh ra càng ngày càng nhiều xúc tu mới, đúng là gϊếŧ mãi không xong.

An Vô Cữu vẫn nâng súng nhắm bắn như cũ. Cậu muốn biết điểm yếu của đám quái vật này là ở chỗ nào.

Đầu ư?

Nhưng mặc dù một nhát đã bắn trúng, bọn chúng vẫn cử động được.

Xúc tu cũng không đúng.

Tường lửa ngăn cản quái vật, nhưng đồng thời nó cũng làm cản trở tầm nhìn của cậu.

"Vô Cữu!" Josh níu cậu chạy về sau, "Đi mau! Bọn chúng đang đến!"

"Anh không cầm cự được đâu!" Ngô Du không tình nguyện đi, cậu ta vẫn đang cầm súng máy bắn đám quái vật sau bức tường lửa.

"Không cần lo cho tôi." Nam Sam mặt tái nhợt, hai tay run rẩy cố gắng kết ấn trước ngực. "Trẻ con không thể liều mạng được..."

Chưa nói dứt câu, có vẻ như anh ta đã không thể trụ được nữa. Nam Sam khựng lại, lùi nửa bước, thanh kiếm gỗ đào cũng dừng lại mấy giây, cuối cùng không đánh tiếp nữa. Ánh sáng vàng trên kiếm phụt tắt, kiếm gỗ cứ thế rơi xuống.

Nhưng nó không rơi xuống đất.

Mũi chân hất một cái, thanh kiếm gỗ đào bật lên cao, cuối cùng bị một bàn tay đeo găng màu đen nắm chặt.

"Nam Sam, cho tôi mượn nhé."

Nắm chặt chuôi kiếm trong tay, Thẩm Thích chỉ cảm thấy có một năng lượng mạnh mẽ chống đối lại cơ thể của anh, thậm chí đến cả mạch máu cũng cảm nhận được sự chấn động từ chuôi kiếm.

Không tương thích, nhưng có thể thuần phục được.

Nhưng ngay sau đó, sự chống đối dừng lại. Một sức mạnh mới chảy ngược vào thanh kiếm dọc theo chuôi kiếm gỗ.

"Cẩn thận xúc tu!"

Xúc tu đánh thẳng đến viên hồng ngọc giữa trán anh. Ngay trước khi nó sắp chạm vào trán, Thẩm Thích đã dùng kiếm gỗ đào chặt đứt nó.

An Vô Cữu lập tức nhíu mày.

Thanh kiếm gỗ này sau khi rơi vào tay anh tại sao lại dùng được?

Thẩm Thích không biết dùng kiếm, nhưng anh vừa quan sát thanh kiếm gỗ đào tự hoạt động trong không trung, nên anh nhanh chóng bắt chước theo những chiêu thức của nó. Tốc độ chém gϊếŧ của anh càng ngày càng nhanh, càng ngày càng mạnh mẽ.

Cùng lúc đó, bàn tay cầm kiếm của anh cũng như thể vừa bị toác ra vết thương - máu rỉ ra, máu tươi chảy dọc thân kiếm đến tận mũi kiếm.

Kiếm gỗ đào lập tức phát sáng, nhưng không phải ánh sáng vàng khi Nam Sam sử dụng kiếm mà là ánh sáng đỏ.

Những xúc tu vốn bị chặt đứt lại tách ra, đến khi chạm phải ánh sáng đỏ liền nổ tung, chỉ còn những mảnh xúc tu nhỏ dính dớp dịch nhờn.

Cũng trong khoảnh khắc đó, Nam Sam dần dần rơi vào hôn mê. Trong mắt anh ta chỉ còn lại ánh lửa đỏ rực và chất nhờn màu xanh lục.

Lúc anh ta ngã xuống, Ngô Du đỡ được anh ta từ sau lưng.

Cũng đúng lúc Nam Sam nghiêng người đổ xuống, An Vô Cữu nhìn thấy một viên kim loại lóe sáng đang rơi ra từ túi anh ta. Nó rơi xuống đất, sau đó bắt đầu lăn.

An Vô Cữu định nhặt nó lên, nhưng sau khi nhìn theo viên bi một lúc lâu, cậu chợt phát hiện ra một điều.

Josh cảm thấy rất khó hiểu. Rõ ràng An Vô Cữu đã thấy viên bi, nhưng tại sao An Vô Cữu lại không chiếm lấy nó?

"Vô Cữu?" Cậu ta chuẩn bị quay người nhặt nó lên.

"Đợi một lúc đã." An Vô Cữu ngăn cản cậu ta. "Đừng cử động."

An Vô Cữu cứ thế đứng im nhìn viên bi lăn về hành lang đặt hàng, càng lăn càng xa, chẳng có vẻ gì là sẽ dừng lại.

"Vô Cữu, vì sao anh không nhặt nó lên?"

"Vì lẽ ra viên bi này nên dừng lại."

An Vô Cữu cho cậu ta một câu mà cậu ta chẳng hiểu gì.

Là sao?

An Vô Cữu ngồi xuống, một gối chống lên đất, bàn tay áp lên mặt như đang quan sát cái gì đó.

"Nhưng nó mãi chẳng dừng."



Toàn bộ nhà máy sản xuất trẻ em bao gồm một "tổ ong" sát vào tường và một dây chuyền sản xuất. Những phần của dây chuyền lắp ráp đan xen vào nhau như một mê cung nhỏ.

Trong không gian, một bản nhạc piano vui tai đang vang lên, tiếng đàn du dương.

Nhưng đến tai Dương Nhĩ Từ, cô chỉ thấy nó chẳng khác gì tiếng nhạc loài người bật cho bò nghe lúc nuôi nó chờ lấy thịt.

Cô nhìn lên trên nhưng không tìm được nơi phát ra nhạc, nhưng bất ngờ là cũng không tìm thấy camera giám sát.

[Dành cho bạn dịch vụ riêng tư và an toàn nhất.]

Giữa bản nhạc thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng người thông báo như vậy, có lẽ là quảng cáo cái nhà máy đẻ thuê này dùng để ám thị tâm lý với những khách hàng đến nơi này tham quan.

Vị trí hiện tại của Dương Nhĩ Từ là ở đầu dây chuyền sản xuất, cũng là khu vực chờ đợi thụ thai.

Đây là một băng chuyền chậm chạp tiến về phía trước, bên phải là người máy đứng trông, bên trái là một bàn bồn rửa dài, mặt bàn sạch sẽ dùng để di chuyển người mẹ sau khi thụ thai.

Nhưng chúng bị một tấm kính ngăn cách, Dương Nhĩ Từ không đυ.ng đến được.

Những người phụ nữ đó đứng trên băng chuyền theo thứ tự, được băng chuyền đưa dần vào một căn phòng kính trong suốt to. Bên trong căn phòng kính đó là rất nhiều cánh tay máy đang làm việc.

Nhìn những gì cánh tay máy đang làm, đó hẳn là nơi phôi thai đã thụ tinh được cấy ghép vào trong cơ thể các cô.

Nhìn ra sau, Dương Nhĩ Từ nhận ra có gì đó kì lạ. Cô cứ tưởng "tổ ong chờ sinh" được lấp kín quanh căn phòng này, nhưng thật ra chúng cũng không được xây kín đến thế. Sau lưng cô vừa khéo có một bức tường trống.

Không, không phải tường trống.

Cô thấy trên tường có một bảng viết chữ tiếng Anh, giống như mấy cái bảng hiệu trên cửa vậy.

Ở đó có một cánh cửa vô hình.

Dương Nhĩ Từ nheo mắt, cố gắng đọc chữ tiếng Anh trên đó.

Phòng điện...

[Dành cho bạn dịch vụ riêng tư và an toàn nhất.]

Giọng nói này lại vang lên một lần nữa, cắt ngang dòng suy nghĩ của Dương Nhĩ Từ.

Bảng chữ đã đi quá tầm nhìn, cô bèn quay đầu lại.

Đằng trước và đằng sau Dương Nhĩ Từ đều là những người phụ nữ khác nhau. Họ mặc quần áo thời xưa bên trong áo khoác trắng, trông có vẻ khá lạc lõng. Gương mặt bọn họ khác nhau, nhưng ai trông cũng như người mất hồn, họ chẳng nói gì cũng chẳng có phản ứng gì.

Những người phụ nữ này hầu hết đều có khuôn mặt Đông Nam Á, đường nét trên mặt rõ ràng, hoặc người da trắng, người da đen cũng tương đối nhiều, còn người Đông Á rất ít nên liếc một cái Dương Nhĩ Từ đã thấy bóng dáng của Chung Ích Nhu. Cô ấy đang đứng cách đó không xa lắm, mái tóc xoăn rối tung, toát lên một vẻ đẹp không đúng lúc nhưng lại rất nổi bật ở nơi này.

Giống như những người phụ nữ này, Chung Ích Nhu dường như chỉ là một món hàng để mua bán, nhưng ít ra cô không ngất xỉu. Dương Nhĩ Từ quan sát, thấy giữa bọn họ là bảy người phụ nữ khác.

Có điều kỳ lạ là, gáy của cô đang rất đau. Dương Nhĩ Từ đưa tay lên sờ, mắt cũng đồng thời nhìn vào gáy người đứng trước.

Là số hiệu.

Trên gáy cô có một chuỗi số hiệu, thậm chí còn có một hình tứ giác hơi nhô lên.

Cô sờ sờ một chút. Có vẻ như là một con chip.

Đồng thời, cô cũng phát hiện, trong khi đang đứng trên băng chuyền, cứ cách khoảng 10cm sẽ có một tia laser ngang màu đỏ trong không trung như một cánh cửa biên giới nào đó vậy.

Khi các cô xuyên qua tia laser, tia laser cũng xuyên qua gáy các cô, quét con chip trên cổ các cô.

[Đang nhập thông tin, tổng số đợi cấy ghép: 54, số người đã đi qua: 54, không sót ai.]

Nghe thấy câu này, phỏng đoán trong lòng Dương Nhĩ Từ lập tức được xác thực.

Băng chuyền chậm rãi di chuyển, Chung Ích Nhu ở trước mặt cô sẽ sớm bị đưa vào phòng kính cấy ghép phôi thai.

Dương Nhĩ Từ thấy hơi hoảng hốt, bèn cố ép mình tỉnh táo lại.

Đoạn quảng cáo lại bị chèn vào giữa khúc nhạc một lần nữa.

[Dành cho bạn dịch vụ riêng tư và an toàn nhất.]

Nếu dùng chip để ghi lại số lượng, vậy thì mấy công nhân AI này có khả năng nhận diện mặt người không?

Cô đưa tay ra vẫy vẫy trước mặt người máy, nhưng chẳng nhận được bất kỳ phản ứng nào.

Sau khi liên tiếp đi qua vài tia laser cách nhau 30cm, lúc sắp đến gần tia laser tiếp theo, Dương Nhĩ Từ nghĩ ngợi một chút rồi lùi về sau, bước khỏi băng chuyền.

Tia laser màu đỏ quét đến chỗ lẽ ra cô phải đứng liền vang lên tiếng chuông cảnh báo, mà người máy bên cạnh cũng bắt đầu hoạt động. Nó nâng một tay lên, những tia laser xanh bắn ra từ tay nó, có lẽ là để tìm kiếm vị trí của con chip.

Dương Nhĩ Từ thấy có gì đó không ổn bèn tiến lên một bước. Chỉ muộn chút xíu nữa thôi, tia laser màu xanh kia đã có thể xuyên qua cơ thể của cô, nhưng may mà cô đã trốn kịp thời nên tia laser không bắn trúng cô. Thay vào đó, nó bắn vào tấm kính bên trái Dương Nhĩ Từ.

Tấm kính vỡ tung.

Tia laser màu đỏ lại quét qua cơ thể Dương Nhĩ Từ một lần nữa. Tiếng chuông báo động dừng lại, người máy cũng thu tay về.

Sau khi quét thêm vài người nữa, giọng nói kia lại vang lên:

[Đang nhập thông tin, tổng số đợi cấy ghép: 50, số người đã đi qua: 50, không sót ai.]

Dương Nhĩ Từ liền hiểu rõ "riêng tư" và "an toàn" trong quảng cáo nghĩa là gì.

Nó có nghĩa là, sẽ không có bất kỳ hình ảnh nào về nhà máy đẻ thuê này được công khai cả.

Bọn chúng chỉ lấy con chip ghi lại số hiệu và thông tin chứ không có AI giám sát hay quét hình ảnh gì cả.

Trên thế giới này chẳng có bức tường nào mà gió không lọt, trừ phi bức tường này ngay từ ban đầu đã không tồn tại.

Cô hít sâu một hơi, mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Chung Ích Nhu phía xa, sau đó quyết đoán rời khỏi chỗ mình hai bước.

Quả nhiên, người máy tìm kiếm vị trí của con chip và bắn tia laser xanh ra. Ngay trước khi tia laser được bắn ra, Dương Nhĩ Từ lại bước về chỗ cũ. Tia laser xanh cũng lại đánh trúng tấm kính, tấm kính nứt ra, nhưng không vỡ.

Ngay sau khi vượt qua tia laser đỏ, Dương Nhĩ Từ giơ chân lên đạp mạnh vào vết nứt trên tấm kính. Tấm kính vỡ vụn, mảnh kính văng tung tóe.

Chỉ còn chút nữa là đến tia laser đỏ tiếp theo rồi.

Cô nhanh chóng cầm một mảnh kính vỡ gần nhất lên, nắm chặt.

Sau khi đi qua tia laser đỏ, cô với tay về sau, cố gắng rạch vùng da sau gáy theo chỗ gồ lên. Máu chảy dọc ngón tay cô, nhỏ xuống băng chuyền sạch sẽ bên dưới.

Liên tục được vận chuyển về phía trước, Dương Nhĩ Từ cũng liên tục thấy được những khung cảnh mới.

Trong buồng cấy ghép trong suốt, một người phụ nữ nhỏ bé bị cấy ghép tận 5 phôi thai. Đây là cách để bọn chúng đảm bảo tỷ lệ sống sót của phôi thai, sau đó trước khi sinh bọn chúng sẽ cắt và loại bỏ những phôi thai khác không cần thiết.

Trong một buồng sinh khác, cánh tay máy cầm dao giải phẫu mổ bụng một người phụ nữ, trông rất nhẹ nhàng như thể chẳng có một chút sự kháng cự nào.

Cứ như thể nó đang cắt bánh sinh nhật tìm xem có gì giấu trong đó, hoặc như nó đang cắt một quả sung chín vậy.

Tay phải của Dương Nhĩ Từ thả lỏng, mảnh thủy tinh rơi xuống. Cô ấn lên vết thương trên gáy, cúi xuống, bàn tay dính đầy máu đưa lên miệng. Cô học theo cách bố mình dạy mình cầu nguyện năm xưa, hôn nhẹ lên con chip trong tay.

Cô hết sức thành kính cầu nguyện vận may sẽ đến với một người.

Nhưng cô cũng không đủ thành kính, bởi vì đôi mắt cô từ đầu đến cuối vẫn luôn dõi theo bóng lưng của Chung Ích Nhu.

Chung Ích Nhu chỉ còn cách buồng cấy ghép phôi thai có hai mét thôi.

Chẳng mấy chốc, cô ấy sẽ bị đưa vào trong đó, những chiếc kim tiêm dài sẽ xuyên qua niêm mạc và cơ bắp của cô ấy, tiến vào tử ©υиɠ của cô ấy...

Không còn nhiều thời gian nữa.

Tiếng nhạc piano du dương vẫn vang lên khắp nhà máy, và người duy nhất không đứng yên trong không gian này đang chạy qua mặt AI về phía cánh cửa ẩn màu trắng kia.

Con chip nhuốm máu đang thay thế cô đứng trên băng chuyền, chờ để được quét xác nhận.

Mà, Chung Ích Nhu hiện đang hôn mê đã đi vào buồng kính, chờ được thụ thai.



An Vô Cữu đi theo viên bi kim loại và chạy sâu hơn vào trong hành lang bên kia. Cuối cùng, như thể bị một sợi chỉ vô hình chặn lại, quả cầu kim loại đột nhiên ngừng di chuyển.

Josh và Ngô Du đỡ Nam Sam đang bất động chạy đến. "Vô Cữu."

An Vô Cữu không muốn nghe cậu ta đặt câu hỏi, đành phải nói, "Sàn nhà này không nằm ngang, mắt thường không nhìn được, nhưng đối với viên bi kim loại này thì độ nghiêng nhỏ bé ấy cũng đủ để nó không ngừng lăn về phía trước."

Cậu vừa dứt lời, như thể đáp án hiện ra để chứng minh, đường chỉ vô hình ấy hiện ra, biến thành một vệt máu. Vệt máu này như một ranh giới vô hình ngăn cách sinh và tử.

An Vô Cữu nhìn về phía bọn họ vừa chạy tới, không thấy bóng dáng Thẩm Thích.

"Anh ta đâu rồi?"

Cậu tự cảm thấy quái lạ với bản thân khi tự mình hỏi một câu hỏi như vậy.

Josh cũng nhìn về sau, "Lúc nãy Thẩm Thích bảo bọn tôi đi trước theo anh, còn anh ta bọc hậu."

Chả hiểu sao tự dưng lại tỏ vẻ anh hùng bây giờ nữa.

"Sao cũng được."

An Vô Cữu cúi xuống nhặt viên bi kim loại đang đứng yên dưới đất lên. Trong nháy mắt, viên bi nhẵn nhụi bắn ra mấy tia laser màu xanh lục, chúng đan chéo so le nhau, cuối cùng chia thành bốn đường trên dưới trái phải - một hình chữ nhật.

Cánh cửa mở ra.

Có lẽ vì quen thuộc, hoặc có lẽ là vì một sự chỉ dẫn mơ hồ nào đó, ngay sau khi mở cửa An Vô Cữu liền lập tức nhìn thấy buồng kính hình tròn giữa dây chuyền sản xuất.

Cậu cũng nhìn thấy cơ thể Chung Ích Nhu đang nằm trong căn phòng kính đó. Một cánh tay máy đang xem xét việc lột quần áo của cô, một cái khác thì nối với một kim tiêm dài đang chuẩn bị đâm vào cơ thể cô.

Dường như không thể kiểm soát được, một thứ gì đó trong cơ thể An Vô Cữu đang thức tỉnh. Thứ sức mạnh ấy khiến cậu muốn lập tức xông vào.

Nhanh cứu cô ấy.

Nhanh lên, cô ấy là bạn mình!

Đầu An Vô Cữu đau như búa bổ, cảm giác cơ thể mình không còn nằm trong tầm kiểm soát của mình nữa.

Ngay sau đó, thiện ý phá vỡ sự giam cầm, cuối cùng cậu lao vào trong.

Nhưng...

[Dành cho bạn dịch vụ riêng tư—]

Bản nhạc piano đột nhiên dừng lại.

Trong chớp mắt, mọi hoạt động của nhà máy chững lại, nhà máy vốn sáng sủa sạch sẽ lập tức rơi vào bóng tối.