Tôi bước theo tiếng chuông trường buổi sáng tiến vào lớp học. về cơ bản lúc này đã chẳng đông nữa rồi.
Ôm cặp ủ rũ ngồi vào chỗ.
Giáo viên toán đẩy nhẹ gọng kinh đen trên mũi.
“ Những ai chưa làm bài về nhà đứng hết ra phía sau cho tôi.”
Tôi còn chưa kịp ngồi ấm chỗ đã lại phải rời xa chiếc ghế yêu quý của mình.
Nhìn qua một lượt, đều là những thanh niên có thành tích kém.
Giáo viên toán ôm quyển sách, bắt đầu trách mắng chúng tôi.
“ Các em xem đi, thầy mới giao cho có chút bài tập như vậy mà các em cũng không hoàn thành được. Thế này thì học hành cái gì nữa? Chi bằng ở nhà luôn, giúp bố mẹ các em tiết kiệm được tiền mồ hôi nước mắt. Còn em nữa Bạch Nặc, sao em lại thiếu bài tập vậy? Thầy biết em không thích toán, nhưng mà em...Ôn Nhiên, em làm gì vậy?
“ Hử? Nghe thấy tên Ôn Nhiên một cái tôi vội ngẩng đầu.
Cậu ấy đẩy ghế ra đứng dậy, lặng lẽ đi tới hàng phía cuois lớp đứng.
“ Xin lỗi thầy, bài tập về nhà hôm qua em cũng chưa hoàn thành.”
Cả lớp im lặng đến nỗi không ai dám thở gắt.
Ôn Nhiên là ai cơ chứ? Thủ khoa khối tự nhiên!
Hóa học, vật lý, toán học, môn nào cũng đứng đầu toàn khối!
Thầy giáo day day huyệt thái dương đang khẽ giật giật.
“…không có lần sau, tất cả về chỗ đi, đứng ở phía sau còn ra thể thống gì nữa.”
Tôi nghiêng đầu nhìn Ôn Nhiên, đúng lúc đối diện thẳng với ánh mắt của cậu ấy.
Ôn Nhiên nhẹ nháy mắt một cái.
Nói thật, tôi cảm thấy Ôn Nhiên cũng thích tôi.
Nếu không thì sao lại tự nhiên giúp tôi giải vây?
Tôi chớp mắt nhìn cậu ấy, tay vân vê cổ họng hỏi.
“ Ôn Nhiên, có phải cậu thích người ta rồi không? “
Cậu ấy khẽ run người, có chút ý tứ không rõ ràng nhìn tôi.
“ Lông mi giả của cậu…rơi..rơi rồi.”
Hử?? Tôi quay người mò cái gương trong cặp.
Không hề rơi! Dám lừa tôi? Đợi lúc tôi quay đầu lại đã không thấy người đâu rồi.