Thời điểm hệ thống miêu tả Tɧẩʍ ɖυng Ngọc với cô liền đem hắn nói thành một cái yêu ma ở nhân gian, tàn sát vô số tu sĩ của tu tiên giới, trên thân kiếm nhiễm vô vàn máu tươi, ngay cả Tu La quỷ quái dưới địa ngục bò lên thấy hắn đều phải đi đường vòng.
Quý Thanh Trác cho rằng người này mặt mũi hung tợn, nhất định là cực kỳ hung tàn.
Ánh mắt cô dừng trên người hắn, lúc này Tɧẩʍ ɖυng Ngọc thân dài ngọc lập, ở trên đỉnh núi đón gió, hoa văn thêu trên tay áo nhẹ nhàng lay động phảng phất giống như trích tiên.
Tɧẩʍ ɖυng Ngọc vẫn chưa hề nhìn về phía Quý Thanh Trác, đôi mắt lạnh băng của hắn nhìn về dãy núi phía xa, giống như ngưng một tầng băng, đem cảm xúc chỗ sâu nhất nơi đáy mắt giấu đi.
Quý Thanh Trác nắm lấy lão lừa cho chính mình thêm can đảm. Khi đến gần cô mới thấy rõ mặt mày của Tɧẩʍ ɖυng Ngọc, bộ dáng hắn tựa như lớp băng vạn năm, lãnh ngọc lại hoàn mỹ, cũng có chút khuynh hướng cảm giác oánh nhuận như ngọc.
Hắn đẹp, hơn nữa nhìn qua có chút ôn nhu, cũng không có dữ dằn nhưng Quý Thanh Trác lại cảm thấy trên người hắn có một loại khí tràng nghiêm nghị làm người không dám tới gần.
Hiện tại Tɧẩʍ ɖυng Ngọc đứng ở trên vách núi, căn bản không nhìn thấy cô, hắn chỉ là an tĩnh ở đó mà chờ vị hành khách cuối cùng lên thuyền.
Quý Thanh Trác không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt, cũng không phải cô muốn nói chuyện với Tɧẩʍ ɖυng Ngọc, chỉ là cô…
“Cái kia, ngươi hảo, lừa của ta có thể lên thuyền sao?” Quý Thanh Trác nghiêm túc hỏi Tɧẩʍ ɖυng Ngọc, đối với đối tượng công lược của chính mình nói ra câu đầu tiên.
Tɧẩʍ ɖυng Ngọc hơi rùng mình, hắn nghe thấy Quý Thanh Trác nói, thanh âm nàng độc đáo, nói ra cũng hơi kỳ quái.
“Có thể, đi lên.” Tɧẩʍ ɖυng Ngọc tính tình tốt ngoài dự đoán, nhưng hắn vẫn lười nhìn đến Quý Thanh Trác như cũ, ngay cả con lừa cũng muốn lên thuyền tham gia đại hội thăng tiên là một sự tình bạo kích như thế, hắn cũng không có hứng thú.
Quý Thanh Trác nắm lấy con lừa, ngồi xuống phía cuối của thuyền mây, ở phía bên phải cô là Thu Minh Tuyết vừa mới cãi nhau với cô cách đây không lâu. Thị nữ nàng ta mang đến thế nhưng cũng trở thành một cá nhân tham gia đại hội thăng tiên, được đến cơ hội tham gia, cái này làm cho nàng ta thực buồn bực.
Ngay thời điểm Quý Thanh Trác nắm lão lừa ngồi ở bên cạnh người nàng ta, Thu Minh Tuyết lại càng buồn bực.
“Ngươi, lừa ngươi như thế nào cũng tới? Ngồi xa một chút!” Thu Minh Tuyết hướng về thị nữ nhà mình chen chen lấn lấn.
Quý Thanh Trác tự động ngồi vào vị trí phía cuối, cùng với Thu Minh Tuyết kéo ra một đoạn khoảng cách.
Cà rốt trong túi cô đã hết rồi, lão lừa này lại quá tham ăn, cô không thể tìm chút sự tình gì làm dùng để che giấu bối rối của chính mình.
Quý Thanh Trác không quá có thói quen ở trường hợp nhiều người như vậy, cô nuốt nuốt nước miếng tiếp tục phát ngốc. Cô nhìn những đám mây ở phương xa bắt đầu tưởng niệm chiếc chăn bông mềm mại in hình những đám mây hoạt hình của mình.
Lúc này, có người cầm kiếm bay tới, kiếm quang lạnh băng như tuyết, dáng người cứng cáp rắn rỏi, Tɧẩʍ ɖυng Ngọc bay về phía đầu thuyền mây sau khi tất cả những cầu tiên giả đã lên thuyền.
Hai tròng mắt hắn vẫn nhìn thẳng về phía trước như cũ, Quý Thanh Trác chỉ nhìn được sườn mặt hắn quai hàm gọn gàng lưu loát cùng sống mũi cao thẳng, hàng mi dài rũ xuống như sương mù, thân ảnh khắc trên vách núi mây phảng phất như một bức họa.
Nhưng là ánh mắt cô không có nhìn theo Tɧẩʍ ɖυng Ngọc, sau khi Tɧẩʍ ɖυng Ngọc ngự kiếm rời khỏi, cô liền cúi đầu xuống ngược lại là những người khác đều sôi nổi nhìn theo phía hắn, trong mắt lộ ra biểu tình ngưỡng mộ.
“ Hắn thật là đẹp mắt a, phảng phất giống như là tiên nhân chân chính.” Thu Minh Tuyết nói: “Đây là đại sư huynh Tɧẩʍ ɖυng Ngọc của Huyền Vân Tông nổi tiếng toàn bộ Vân Trạch Vực sao, thật không nghĩ tới hắn cư nhiên nguyện ý ra tiếp những người thường như chúng ta, lại bình dị gần gũi như thế!”
Mới vừa rồi là tiểu công chúa kiêu ngạo ương ngạnh, sau khi thấy Tɧẩʍ ɖυng Ngọc thế nhưng lại xưng hô chính mình là “Người thường”.
Bởi vì sự tồn tại của hắn có thể làm người khác cảm nhận được sự khác nhau một trời một vực, hắn là mây trên trời, mà những người khác thì lại là nước bùn trên mặt đất.
Quý Thanh Trác cúi đầu nhìn vạt áo của chính mình, thời điểm bước lên ngọn núi, vì đường sá xóc nảy nên cô đã từ xe ngựa ngã xuống, vạt áo dính mấy vết bẩn lại nhăn rúm ró, cô vươn tay đem nếp uốn của góc áo vuốt phẳng lại một chút.
Lúc này, chiếc gương nhỏ mà Quý Thanh Trác lúc nào cũng mang theo bên người xuất hiện một cái nhiệm vụ công lược của hệ thống.
【 Năng lượng của hệ thống không đủ, thỉnh tiếp cận Tɧẩʍ ɖυng Ngọc để thu hoạch năng lượng.】
Vị trí Quý Thanh Trác đang ngồi trên thuyền là vị trí cách Tɧẩʍ ɖυng Ngọc xa nhất, cô cảm thấy ngồi ở chỗ này rất thoải mái nên không quá muốn động.
Cô luôn luôn là lừa gạt học làm đại sự, cho nên mông cô hướng về phía Tɧẩʍ ɖυng Ngọc mà xê dịch, nhưng cô lại quên cái phương hướng này cũng là phương hướng mà Thu Minh Tuyết đang ngồi.
Nguyên bản lão lừa cô mang đến vừa mới đứng ngoan ngoãn ở bên chân cô, hiện tại thấy cô vừa động, lão lừa cũng lắc lắc cái đuôi mà hướng về phương hướng Tɧẩʍ ɖυng Ngọc dịch chuyển, so với cô còn muốn tích cực hơn.
Con lừa này già rồi, lớn lên lại xấu, khi thấy con lừa dơ bẩn hề hề dựa lại đây, Thu Minh Tuyết hét lên một tiếng rồi trốn sau thị nữ của mình mà thét to: “Doanh Tụ”.
Thị nữ kêu Doanh Tụ kia phất phất tay làm bộ dọa con lừa một chút, đồ trang sức bằng bạc trên tay áo lóe sáng, đem con lừa cả đời bị bịt mắt kinh hoảng thất thố mà dậm chân tại chỗ.
Trên thuyền mây gió lớn, con lừa kinh hoảng tán loạn thế nhưng muốn trượt chân rơi khỏi thuyền, mà lúc này phía dưới thuyền chính là huyền nhai vạn trượng.
Quý Thanh Trác xông lên đem con lừa ôm lấy, dùng tay che đôi mắt nó lại, cô nhẹ nhàng vỗ cổ nó như trấn an. Cái lão lừa này đã bồi cô suốt một chặng đường nên cũng không thể để ngã xuống a.
Lão lừa vẫn hoảng loạn, trang sức bạc trên tay áo của Doanh Tụ quá loá mắt, trong một chốc lát nó không thể bình tĩnh lại được, Quý Thanh Trác đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị con lừa đang mất khống chế hất chân đá ra phía sau.
Cân bằng của Quý Thanh Trác không tốt lắm, cô vẫn luôn cảm thấy chính mình là một người chân tay gầy yếu, cho nên bị lão lừa đá như vậy, trận pháp trên thuyền không có nâng được cô lên nên cô trực tiếp bị đá xuống dưới.
Độ bay của phi thuyền cực cao, cảm giác không trọng lượng từ l*иg ngực đập lên đại não, Quý Thanh Trác sợ tới mức nói không lên lời, cô chỉ có thể gắt gao nhắm chặt hai mắt lại, đôi tay ở giữa không trung lay lay ý đồ muốn tìm được một cái gì đó có thể bắt lấy và dựa vào.
Quý Thanh Trác rơi xuống khiến cái hệ thống vô dụng kia có chút luống cuống: “Ký chủ… Ký chủ, làm sao bây giờ a, ngươi không hoàn thành nhiệm vụ nên ta không năng lượng, cũng không thể nào cứu được ngươi a.”
Cô không thể trả lời hệ thống, cánh môi vì hoảng sợ mà run rẩy, giống như cảm giác tuyệt vọng chết chìm đánh úp, cô rõ ràng chính xác mà cảm giác được sợ hãi của tử vong.
Tốc độ rơi của Quý Thanh Trác càng lúc càng nhanh, thẳng đến khi bên tai cô truyền đến tiếng gió ào ào, phảng phất như cánh chim bay trên biển vỗ cánh bay lượn, bởi vì duyên cớ rơi tự do cho nên lưng cô cong lên, đôi tay có ý đồ hướng lên trên tìm kiếm vật nắm lấy.
Lúc này, Tɧẩʍ ɖυng Ngọc cầm lấy tay cô, trường kiếm dưới chân hắn sáng như tuyết tựa như đầu bút lông phá vỡ mây mù mờ mịt, một tay hắn ôm lấy eo Quý Thanh Trác, mà cô cũng không cảm nhận được độ ấm lòng bàn tay của hắn.
Tất cả những thứ này đều phát sinh trong một khoảnh khắc, đám cầu tiên giả trên thuyền lúc này đây mới phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì, sôi nổi thối lui lại phía sau, Thu Minh Tuyết cùng thị nữ Doanh Tụ của nàng ta sớm đã luống cuống, ai cũng không nghĩ đến sẽ phát sinh sự tình như vậy nên ngốc lăng tại chỗ.
Mà Tɧẩʍ ɖυng Ngọc đã phi thân tiến lên cứu người, nhiệm vụ của hắn là đem những cầu tiên giả này an toàn đến được Vân Thủy Phong, tự nhiên sẽ không ở giữa đường mà để rơi xuống một ai.
Tay hắn dùng sức đem Quý Thanh Trác ôm vào trong l*иg ngực.
Thân mình Quý Thanh Trác rất nhẹ, bản thân cô cũng quá mức an tĩnh, sau khi ngã xuống thuyền cô bị dọa cho choáng váng liền có một bộ dáng ngốc ngốc như vậy, cũng không biết la to.
Mà lúc này cô phục hồi tinh thần lại, cô đang nhào vào trong l*иg ngực của Tɧẩʍ ɖυng Ngọc, trước mắt hiện lên một đạo ngân quang, là hoa văn thêu trên vạt áo của Tɧẩʍ ɖυng Ngọc, cánh hoa dài mảnh khảnh mang theo sắc lam nhạt, phảng phất là ánh trăng mênh mông lại là hoa quỳnh, sáng tỏ không tì vết.
Quý Thanh Trác hít hít cái mũi, ngửi được mùi hương dễ chịu trên người Tɧẩʍ ɖυng Ngọc, sâu đậm lại cực đạm, xen lẫn giữa sự quyến rũ mị hoặc mê người cùng lạnh lùng lại sạch sẽ.
Quý Thanh Trác cho rằng đây là mùi hoa đặc thù nào đó, nhưng thật lâu về sau cô mới biết được đây là do gϊếŧ hết ngàn vạn người, máu cùng thịt, xương cùng hồn chồng chất lại với nhau tạo ra cốt hồn hương.
Tay cô nguyên lai là ở giữa không trung múa máy lung tung ý đồ tìm được chỗ dựa vào, nhưng là sau khi bị Tɧẩʍ ɖυng Ngọc túm đặt vào trong l*иg ngực, tay cô thuận thế đáp trên bờ vai của hắn, cô gắt gao bám vào hắn, lòng bàn tay dán vào đầu vai giống như người chết đuối bắt được khúc gỗ.
Nhưng là sau khi Quý Thanh Trác xác nhận được chính mình an toàn, ngón tay gập lên chậm rì rì mà đem hợp lại thành quyền, cô không có bắt lấy hắn.
Trong khi ngây người, Tɧẩʍ ɖυng Ngọc đã dẫn theo cô về trên thuyền, cô bị hắn ném ở trên mặt thuyền vững vàng mà rơi xuống đất.
Tới lúc này, Quý Thanh Trác mới hồi phục lại tinh thần, Tɧẩʍ ɖυng Ngọc từ lúc bắt đầu cứu cô liền căn bản không có chạm vào cô, hắn ra tay cùng với da thịt cô chạm nhau mỗi một chỗ đều lưu động một dòng khí nho nhỏ, một đạo không khí vô hình chắn ngang đưa hai người bọn họ ngăn cách.
Cô không cho là đúng, chỉ vỗ vỗ mồ hôi trên tay, lắp ba lắp bắp nói cảm tạ.
Con lừa bình tĩnh lại đang đứng yên ở đuôi thuyền, bốn chân vui sướиɠ mà đạp bộ tới phía Quý Thanh Trác.
Quý Thanh Trác còn muốn trở lại chỗ ngồi liền chuẩn bị hướng về cái vị trí trước mà đi đến.
Cô vừa mới cất bước liền bị Tɧẩʍ ɖυng Ngọc một tay đè lại, lòng bàn tay hắn cùng bả vai cô vẫn cách một đạo lá chắn vô hình như cũ.
“ Phần đuôi vân thuyền hỏng rồi, ta đi xem, ngươi trước cứ lưu tại nơi này.” Tɧẩʍ ɖυng Ngọc nói, tiếng nói của hắn dễ nghe, trong trẻo như thanh tuyền.
Quý Thanh Trác vô tình thưởng thức thanh âm mỹ diệu của hắn, cô phát hiện ngữ điệu Tɧẩʍ ɖυng Ngọc đặc thù, tuy nghe tới ôn nhuận nhu hòa, rất phù hợp với cái giả thiết “môn phái đại sư huynh” của người này, nhưng ngữ điệu hắn lại không có trộn lẫn bất kỳ cái cảm tình gì. Mọi người ở đây hoặc kinh, hoặc sợ, đều có tình cảm của thường nhân, chỉ có hắn phảng phất là vì hoàn thành trình tự nào đó mà nói ra những lời này.
Hắn cũng không để ý sinh mệnh của cầu tiên giả trên vân thuyền này, hắn chỉ là nhận được một cái nhiệm vụ nên muốn hoàn thành nó mà thôi.
Đây mới thật sự là người làm theo nhiệm vụ, không giống cô, bị trói định với cái hệ thống mà còn câu cá, Quý Thanh Trác ngồi xuống sờ sờ cổ con lừa, âm thầm suy nghĩ.
Tɧẩʍ ɖυng Ngọc xem xét lỗ hổng trận pháp phòng hộ ở phần đuôi vân thuyền, thuận tay đem nó sửa lại.
Ở đuôi thuyền, Thu Minh Tuyết cùng thị nữ Doanh Tụ của nàng ta run lên bần bật, vội vàng giải thích: “Súc sinh nàng mang theo quá bẩn liền thuận tay đuổi đi, ai kêu nàng muốn cứu, hơn nữa ai biết trận pháp phòng hộ ở đuôi thuyền hỏng rồi đâu…”
Tɧẩʍ ɖυng Ngọc cũng không có phản ứng lại các nàng, sau khi chữa trị trận pháp, hắn cầm kiếm trở lại phần đầu của vân thuyền, cái trò khôi hài nho nhỏ này liền tính kết thúc, đến nỗi chỗ hổng trận pháp phòng hộ trên thuyền cũng không phải sự tình hắn muốn đi điều tra.
Quý Thanh Trác cúi đầu phát ngốc, Tɧẩʍ ɖυng Ngọc đi qua trước mặt cô, góc áo phết đất của hắn cũng chưa nhiễm bụi trần liền được dòng khí nhẹ nhàng uyển chuyển nâng lên tựa như một tiên nhân tự tại.
Tɧẩʍ ɖυng Ngọc ngồi xuống phía bên phải cô, bóng ma cao lớn bao phủ xuống dưới, hệ thống hưng phấn nói: “Chúc mừng ký chủ, hoàn thành cái thứ nhất nhiệm vụ, ngươi thành công tới gần Tɧẩʍ ɖυng Ngọc, ta được bổ sung năng lượng, tạm thời còn có thể căng mười ngày.”
Quý Thanh Trác kéo kéo tay áo chính mình, cô cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, tuy rằng Tɧẩʍ ɖυng Ngọc ngồi ở cách cô không xa nhưng ngay cả dũng khí nói chuyện cô cũng đều không có.
Đều do hệ thống đem hắn miêu tả đến quá hung hãn nên hiện tại cô sợ hắn đem chính mình gϊếŧ chết.
Quý Thanh Trác thừa nhận chính mình là một cái mắc chứng sợ xã hội, hiện tại cô liền giương mắt nhìn Tɧẩʍ ɖυng Ngọc một cái đều cảm thấy ngượng ngùng.
Tɧẩʍ ɖυng Ngọc điều khiển vân thuyền chạy vững vàng, không bao lâu bọn họ liền đến được Vân Thủy Phong, mà nhóm cầu tiên giả khác đã chờ ở chỗ này.
Bọn họ là bằng vào lực lượng của chính mình bay qua vực sâu, đây mới là một đám tinh anh tham gia đại hội thăng tiên, mà những người ở trên vân thuyền này nhiều nhất chỉ có thể xem như đá kê chân.
Thời điểm đi xuống vân thuyền, lão lừa của Quý Thanh Trác không quá ngoan, một chân giẫm lên chân của Tɧẩʍ ɖυng Ngọc.
Tɧẩʍ ɖυng Ngọc không tránh, bởi vì lão lừa không có nhìn được dòng khí trên chân hắn đem chân con lừa chặn lại.
Quý Thanh Trác hít hà một hơi, cô ôm cổ lão lừa kéo lại phía sau.
Con lừa tính tình quật cường, Quý Thanh Trác ôm đến rất gian nan.
Tɧẩʍ ɖυng Ngọc rốt cuộc cũng liếc mắt nhìn cô, chủ yếu là lừa của cô thật sự là quá dẫn người chú ý.
“Ách……” Quý Thanh Trác ôm cổ lão lừa, ngơ ngác mà nhìn về phía Tɧẩʍ ɖυng Ngọc.
Lông mi Tɧẩʍ ɖυng Ngọc hơi rũ xuống, quét mắt qua Quý Thanh Trác trong chớp mắt, rồi sau đó đầu ngón tay hắn ngưng tụ ra ánh sáng nhạt, vầng sáng màu lam lập lòe cực nhạt nhẽo, hắn viết xuống một cái phù chú, cái phù chú này lập tức biến thành hình dạng dây thừng, hắn đem nó vứt cho Quý Thanh Trác.
Quý Thanh Trác theo bản năng tiếp nhận, cô đứng yên tại chỗ, vân thuyền đã biến trở về thành hạch đào nhỏ được Tɧẩʍ ɖυng Ngọc nhét vào trong tay áo rồi rời đi.
Cô cầm sợi dây thừng trong lòng bàn tay rồi hỏi hệ thống: “Hắn đây là muốn ta lấy dây thừng này tự sát sao?”