Trong bóng tối bao trùm, Khan vẫn có thể nhìn thấy chính mình. Khá bất ngờ khi chuyện hãi hùng ấy đã diễn ra, một giây trước hắn còn còn đang ở bên ngoài, thế mà chỉ trong cái chớp mắt hắn đã bị một con rắn khổng lồ nuốt chửng. Và bây giờ thì…
“Mình đang ở đâu?” Khan nhìn xung quanh. Chỉ là bóng tối vô tận. Chỉ có một mình hắn ở đây.
“Anh hai!”
Có tiếng gọi quen thuộc làm Khan giật nảy mình, hắn ngẩng đầu lên về phía tiếng nói ấy vọng tới. Sau đó, bước chân của hắn như bị thôi miên. Cất gót lên và đi.
Từ lần đó, nó úp mở và có phần đe dọa khi nói về tình hình của An là nó không hề xuất hiện một lần nào nữa. Chẳng rõ là đang trốn tránh hắn hay thật sự là muốn cắt đứt việc cung cấp tình tiết cốt truyện.
“Anh hai!!”
Giọng nói ấy càng gần hơn mặc cho bóng tối xung quanh vẫn đen đặc một màu không thay đổi. Song, Khan bất ngờ thấy váng đầu và bước chân có chút loạng choạng, cả người chao đảo suýt nữa là ngã. Khi mà Khan đưa tay lên xoa thái dương, mắt mở ra nhìn lại xung quanh. Đã là một khung cảnh khác.
“Anh hai, anh thích con gì nhất?”
Đưa mắt nhìn cảm vật xung quanh, đây là khu sở thú mà trước kia cả nhà thường xuyên đi với nhau. Lúc đó, An chính thức thông báo mình sẽ viết tiểu thuyết. Với Khan mà nói, một con nhóc chỉ mới mười tuổi đầu tuyên bố mình sẽ viết tiểu thuyết nghe cứ như con thỏ đòi làm ảo thuật gia. Khan dùng vế so sánh ấy cũng là do trong thời gian đó hắn hành nghề ảo thuật gia đường phố.
Khan nhìn lại đôi anh em đang đứng trước l*иg kính nhốt thú, đó Khan của kiếp trước, Khang. Hắn cũng tầm thường như thế, chẳng có gì nổi trội. Nhưng ánh mắt lại mang cho người khác cảm giác bản thân không thể nào đứng ở trên hắn được. Trong khi đó, trông An vẫn ốm yếu với căn bệnh tim bẩm sinh, cơ thể của nó ít khi nào được khỏe mạnh, và nó luôn phải sống trong tư thế sẵn sàng chống chọi với tử thần.
Khung cảnh này… là kiếp trước của hắn.
“Con rắn.”
“...Sao ông có thể thích cái thứ bò sát ghê tởm đó được vậy?”
“Gọi anh hai.”
“Ui da! Lại cốc đầu người ta!!!”
An ôm đầu sau khi bị Khang giở trò bạo lực. Hai má nó phụng phịu phồng lên, má đỏ bừng lên vì tức hay vì xấu hổ cũng chẳng rõ.
“Em mách mẹ nè!” An dọa bằng chất giọng nhắng nhít chẳng có tí uy hϊếp nào.
Đồng tử vô thức giãn rộng khi Khan nghe An nhắc tới một người.
Mẹ ư?
“Ờ ờ.”
Khang chẳng quan tâm lắm, quay mặt vào nhìn l*иg kính, bên trong là môi trường thực tế được mô phỏng lại nơi hoang dã dành cho loài bò sát. Phải nhìn kỹ mới thấy con rắn hổ mang đang cuộn quanh vòng thân cây sần sùi, hái mắt nó đen láy và cái lưỡi xì xì thè ra rồi thụt vào nhanh chóng.
“Nè, anh thích rắn thật hả?”
“Thịt rắn ăn ngon.”
Khan bật cười khi thấy vẻ mặt bị sốc của An. Thật ra thì, lúc đó hắn chỉ có ý định trêu con bé thôi.
“Hai đứa ơi, lại đây nào, mẹ tìm thấy cái này hay lắm nè!!!”
Tiếng gọi quen thuộc tưởng chừng chỉ còn là ký ức để hoài niệm, bỗng dưng xuất hiện một cách chân thực, như thể ta có thể chạm vào ngay tức khắc. Từng ngón tay Khan giần giật vẻ hơi run, hai mắt hắn chăm chăm nhìn về phía trước.
Tâm trí hắn hối thúc bản thân mình hãy quay đầu lại, hãy mở to mắt ra mà nhìn vì biết đâu lần này có thể là lần cuối, nhưng mà cơ thể hắn không chịu nghe lời. Hắn đứng như trời trồng, gót chân bị đóng đinh tại chỗ bởi một lực đè ép vô hình.
Mặc cho đầu và cổ của mình chỉ muốn xoay lại, Khan lại nhìn thẳng về phía trước như thể ai đó giữ chặt đầu hắn và buộc hắn phải mở to mắt ra mà nhìn, để rồi rời vào tầm quan sát của con rắn hổ mang bị nhốt trong l*иg kính.
Đen láy, sâu thẳm.
Hắn như bị cuốn vào trong màu thứ màu đen tận cùng nuốt tất thảy tia sáng.
*
Trước khi mờ mắng, trong tâm trí mơ màng, Khan đã nghe thấy giọng của Ibrahim than thở.
“Từ khi rời khỏi lãnh địa là ngài ấy liên tục gặp chuyện không may, có lẽ ngài ấy không hợp với chuyện ra ngoài tắm nắng đâu.”
Khan không thể phủ nhận cái vận rủi của mình, nhưng hắn chịu thôi, ai bảo hắn là nhân vật phụ làm gì, lại còn là nhân vật phản diện đoản mệnh.
“Chẳng phải ông biết nhiều mánh của phù thủy lắm à? Giải quyết vấn đề đi chứ, không lẽ cứ để anh ta xúi quẩy như thế này mãi sau?”
Không ngờ Saul lại tỏ ra quan tâm đến mình, dù ngữ điệu vẫn cục súc như thường lệ, nhưng Khan vẫn có thể nhận ra mối lo ẩn trong ngôn từ lạnh lùng của cậu ta. Nhưng mà tảng băng-chó điên Saul giờ đây gặp phải hòn lửa nhiệt huyết-husky Lai, hai thái cực đối lập lên sàn bắt đầu choảng nhau chí chóe bằng miệng lưỡi.
“Hừ, ta thì thấy từ khi ngài ấy gặp lại ngươi thì chẳng có chuyện gì hay ho cả. Cơ thể ngài ấy vốn dĩ đã yếu ớt rồi mà phải liên tục bị gặp chuyện máu đổ, tổn thương từ tinh thần cho tới thể xác, bây giờ thì… Ngươi chống mắt lên mà xem cho kỹ! Ta sẽ gϊếŧ ngươi, mặc xác ngươi có là em trai em gái gì!!!”
“Em trai đấy.”
Hóa ra hắn đã lên tiếng khi suy nghĩ đó vừa bật ra trong đầu.
Cũng phải, ý nghĩ Saul là em gái của hắn quá mức kinh dị, không thể tưởng tượng được. Có mỗi An thôi là đủ gây ra tận thế rồi.
“Cậu chủ!!!” Elijah kêu lên, âm lượng không hề nhỏ chút nào. Carter mà ở đây, hẳn sẽ ngạc nhiên lắm cho mà xem.
Khan mở mắt ra, trước tiên cảm nhận được nhịp thở và sức khỏe của mình không đáng ngại, Khan mới chậm rãi ngồi dậy kẻo diễn biến cuộc trò chuyện quái gở kia lại đi quá xa. Chỉ là hắn còn chưa kịp quan sát được tình hình thế nào thì người người đã quây lấy xung quanh mình. Khan ngẩng đầu nhìn lên, có ý định mở miệng kêu họ tránh ra cho thoáng khí thì hắn giật mình trước những gì mình đang chứng kiến ở trước mắt.
“Cậu chủ! Cậu chủ sao vậy???” Lai hốt hoảng hỏi han liên tục trước dáng vẻ đờ đẫn của Khan.
“À không…”
Khan đảo mắt nhìn quanh. Họ đang ở một căn phòng lớn, nội thất khang trang hơn nhưng lại thiên về tông màu tối có vẻ khó chịu. Thậm chí có thể thấy dăm ba hòn ngọc quý khảm trong cột và những loại bàn ghế bọc đệm nhung thượng hạng. Hoàn toàn khác với căn trọ tồi tàn ở thành Jarrod. Khan lại nhìn bọn họ, sau khi khẳng định những gì mình đang thấy không phải ảo giác, hắn mới chần chừ mở miệng hỏi.
“Mọi chuyện là thế nào đây?”
Sau đó, Ibrahim đứng ra giải thích mọi chuyện.
Bọn họ đều bị rơi vào một không gian khác nhau ngay sau khi Khan biến mất, mỗi người mỗi hoàn cảnh, có mỗi đoàn hộ tống là dính chung với nhau trong một không gian. Họ kể lại trong không gian đó mình phải vật lộn với một đống dấu X và O rất khó hiểu. Các thành viên còn lại không ai kể gì, nhưng rõ ràng là trải nghiệm của họ khác đoàn hộ tống gặp nạn đoàn kết và chắc chắn cũng không vui vẻ gì cho cam. Sau đó, bọn họ đều tỉnh dậy và không bị làm sao cả, cứ như gặp phải cơn ác mộng quái đản thế thôi. Chỉ là khi họ mở mắt ra là đã ở ngoài Đồi Lặng Thinh gần với Vùng Đất Bạc Đen của chủng tộc Ác ma.
Chỉ có mỗi Khan là không tỉnh. Nhưng ở bên ngoài quá lâu cũng không nên, gần lãnh địa của Ác ma thì khó mà dựng trại nên họ cùng đồng ý vào trong Vùng đất Bạc Đen. Họ qua cổng không mấy khó khăn khi tiền bạc có thể giải quyết mọi vấn đề. Quy tắc ở lãnh địa Ác ma thì chỉ cần có tiền là có thể giải quyết hơn phân nửa vấn đề.
Nhưng hơn hết là ở Khan, hiện tại thì trông hắn…
“Bộ dáng gì thế này…” Khan ngạc nhiên khi nhìn vào mình ở trong chiếc gương toàn thân đặt giữa phòng.
Vẫn là khuôn mặt chẳng có gì nổi bật quen thuộc, nhưng thứ đổi khác rõ nét nhất là ở mái tóc. Tóc hắn vốn dĩ màu xanh đen hơi đậm, khác một trời một vực màu xanh coban mà nhân vật chính sở hữu. Vậy mà giờ đây màu xanh đen chính thức ngả đen hẳn. Nếu thế thôi cũng không sao, hắn vốn dĩ thích tóc đen hơn. Nhưng mà vì cái quái gì mà tóc hắn bây giờ chơi hai màu trắng đen vậy???
Khan không tin được mà tự tay sờ vào tóc mình, không hiểu sao nhưng hắn có cảm giác đây không phải là tóc nhuộm…
“Không phải màu nhuộm đâu.” Ibrahim khẳng định cho hắn biết. “Lúc chúng tôi tỉnh dậy thấy cậu chủ như thế này cũng hoảng hồn lắm chứ, có điều… tôi và Kelcey đã kiểm tra thật cẩn thận rồi nhưng vẫn không phát hiện cơ thể của ngài có vấn đề gì cả.”
Kelcey gật đầu ngay khi Ibrahim dứt lời. Lúc đó, Khan còn đang sốc với quả đầu hai màu tóc của mình nên không để ý tới ánh mắt đầy nghiên cứu của anh ta.
Hơn nữa, nếu Khan có trông thấy thì có lẽ hắn cũng không thừa hơi quan tâm được nữa. Khan cào cào mái tóc đen trắng của mình. Bỗng dưng nhớ tới thế giới kiếp trước cũng thịnh hành kiểu đầu nhuộm hai ba màu trên tóc. Hình tượng nhân vật tóc nửa đen nửa trắng cũng không hề hiếm, thậm chí là khá phổ biến trong các bộ truyện tranh hay phim hoạt hình.
Khan với số tuổi nội tâm già cỗi cảm thấy quả đầu của mình thật trẻ trâu, hắn tạm thời chưa thể chấp nhận.
Nhìn bản thân mình trong gương lần cuối, sau khi xác định quả đầu bình thường của mình không trở lại. Khan thở hắt ra một hơi dài mệt mỏi rồi ngước lên nhìn mọi người xung quanh.
Trên vẻ mặt của họ không là lo lắng thì cũng là biểu cảm cứng đơ che giấu cảm xúc của mình. Nhưng hơn hết là Khan phát hiện bản thân mình có thể nhìn thấy… hào quang của bọn họ.
Đây rõ ràng là chuyện không thể với một kẻ không có ma lực như Khan.
Khan chưa nói ra điều này vội, vì hắn cũng chưa nắm được tình hình chuẩn xác của bản thân. Bây giờ nói ra chỉ khiến sự việc thêm rắc rối không chừng.
“Không có ai gặp được con rắn nào trong ảo mộng đó à?” Khan lãnh đạm lên tiếng.
“Rắn?” Molly nhíu màu trước câu hỏi của Khan. “Ngài gặp rắn à?”
“Ừ.”
“Không lẽ nào…” Kelcey chợt nhớ gì đó.
Mọi người cũng sực nhớ ra.
Linh Hồn Sơ Khai!
Vì lo lắng cho tình trạng của Khan nên họ quên béng mất chuyện Linh Hồn Sơ Khai nằm ở Đồi Lặng Thinh theo những gì Kane đã tiết lộ.
Nhưng bọn họ còn chưa tìm kiếm, Linh Hồn Sơ Khai cứ thế xuất đầu lộ diện sao?
“Trước khi tôi tỉnh dậy cũng thấy một con rắn.” Saul lên tiếng, nhưng cậu quay mặt đi không nhìn Khan.
Khan khó hiểu trước phản ứng né tránh lộ liễu của Saul. Nhân vật chính bị sao thế này?
“Một con rắn khổng lồ đã há mồm và nuốt chửng anh.” Saul nói ra, giọng lạnh như băng.
Khan cũng nhớ cảnh tượng đó. Giờ thì hắn nghĩ, chưa chắc đó chỉ là mơ. Hơn nữa tóc tai của hắn thành ra dị hợm thế này chắc chắn có phần của con rắn đó góp vui.
Vảy của nó cũng có hai màu trắng đen mà!
“Có khi nào là do Rắn Vua Kahan thật không?” Molly đến gần Khan, nhíu mày săm soi hắn từ trên xuống. “Nhưng mà ngoài kiểu tóc thay đổi ra thì chẳng thấy gì thay đổi cả.”
Khan cũng quan sát Molly, hào quang màu vàng kim nhẹ nhàng bao bọc quanh cơ thể cô, trông nó mềm mại và mong manh nhưng đúng là màu vàng kim không sai vào đâu được.
Tuy là Khan không có ma lực, nhưng một số kiến thức căn bản về ma lực, ma thuật của thế giới này thì hắn vẫn tìm hiểu cho biết.
Ví dụ như hào quang.
Mỗi cá thể khi sinh ra đều có hào quang. Nó như một cách để nhận diện tư chất của cá thể đó sẽ như thế nào. Bắt đầu với màu xanh lục, hào quang trung bình sinh ra đã có. Sau đó là xanh dương, hào quang cao cấp. Song vẫn có một số trường hợp thuộc diện thiên tài khi sinh ra đã có hẳn hào quang màu xanh dương cao cấp. Ma lực trong người càng dồi dào, hào quang càng sáng, càng đậm màu và có thể chuyển sang màu sắc cao cấp hơn. Ngoài ra còn có màu đỏ và tím, dành cho những người sinh ra đã thích hợp với hắc thuật hay bẩm sinh có ma lực tối.
Ở thế giới này thì màu sắc của hào quang không ảnh hưởng tới màu sắc của nguyên tố mà cá thể sở hữu ma lực sử dụng.
Như là Elijah, trên người cậu ta bao bọc một màu xanh dương sáng rực rỡ và dày đặc, như thể cậu ta được biển trời ôm trọn cả người, hay là Ibrahim, cho dù là Vong linh nhưng vẫn có hào quang màu tím sẫm nhìn rợn cả người.
Trên người Lai có hào quang màu xanh dương, nhạt hơn Elijah khá nhiều nhưng cũng xem là sáng rồi. Khan vẫn nhớ, Thú nhân tuy là chủng tộc không thể sử dụng ma lực nhưng chắc chắn là chủng tộc có tỉ lệ sinh ra người sở hữu hào quang màu xanh khá cao. Đó cũng là lý do Thú nhân vẫn có thể tồn tại mạnh mẽ giữa thể giới lấy ma lực làm cốt lõi như thế giới này.
Kế đó là Guendolen, trên người có hào quang màu tím nhạt, khá yếu. Và nhân vật chính, cũng có hào quang màu xanh sáng rực rỡ còn hơn cả Elijah, thậm chí có thể thấy những đợt gợn sóng màu tím sáng lên cho thấy cậu ta hoàn toàn có khả năng sử dụng hắc thuật cao cấp nếu muốn.
Bên kia là Kelcey, trên người của hắn ta là hào quang của màu xanh lục hơi ngả vàng. Khan có chút ngờ ngợ, không biết đây là màu lục biến chất hay là màu lục và màu vàng tượng trưng cho thánh lực đang trộn lẫn.
Phải, thánh lực. Là những người sở hữu tư chất đặc biệt với hào quang màu vàng kim từ khi mới sinh ra. Những người có thánh lực được điện thờ đón về thánh điện để nuôi dưỡng, trở thành tín đồ của vị thần tối cao.
Giống như… Molly, cô gái nóng nảy đang đứng trước mặt hắn bây giờ.
Hào quang màu vàng kim sáng rực rỡ trên người cô ta trông chẳng khác gì cây đèn led màu vàng hình người.
“Cô đứng xa một chút.” Khan không có đường nào để lùi nên đành lên tiếng bảo với Molly.
“Hả? Tại sao?” Molly nhướng mày, khó hiểu trước yêu cầu của Khan.
“Cô làm tôi thấy chói mắt quá.”
“Đây là đang khen tôi đẹp đến mức chói mắt đó hả?”
“Cô muốn tôi nói thật hay nói dối?” Khan điềm đạm hỏi.
Molly quyết đoán chọn, “Nói dối.”
“Ừ, cô đẹp đến mức chói mắt.” Khan gật đầu xuôi theo lựa chọn của Molly.
Vậy mà cô ta còn chẳng hài lòng, tức giận gào lên, “Chết tiệt!!!”
* * *
Vở kịch nhỏ sau màn:
Molly: Mấy người nói thật đi, tôi có đẹp không? Cậu chủ im lặng giùm tôi ạ, tôi không hỏi ngài đâu đấy.
Khan: ?
Tất cả mọi người đồng lòng trả lời: Cô đẹp lắm.
Molly: Mấy người đang trả lời cho có để qua chuyện chứ gì?
Saul gật đầu thừa nhận.
Molly chỉ biết khóc ngất.
_____________
Mình đã đặt commission để cho mọi người có thể chiêm ngưỡng sự biến đổi của anh ta. :)))) Cơ mà tranh chưa xong nên là để chương sau cho mọi người xem vậy, hoặc có thể folllow page Tiên Sắc Xám của mình. Mình sẽ đăng tranh lên đó.
Biết là tóc trắng đen phổ biến rồi, chẳng thiếu hình tượng đã có. Cơ mà tui vẫn u mê hai màu đối lập này lắm.
Với lại u6 mê là một phần thôi chứ thật ra thì... nó cũng liên quan sâu sắc tới cốt truyện á.
-OoO-