Thật ra, những gì mà Khan đã bàn bạc với Carter và Molly đều là những vấn đề mang tính quyết định cho tương lai của nhà Evangeline. Sau khi đã thấy hoàn cảnh nghèo nàn và tồi tàn ở khu mà Carter và Elijah ở, Khan biết bản thân phải thay đổi và khiến lãnh địa mình hưng thịnh từ trong ra ngoài. Ít nhất, cũng phải khiến Evangeline trở nên giàu có, thật sự giàu có, giàu có hơn của quốc khố Hoàng gia của Đế quốc. Đây coi như là quá trình thử thách bản thân hắn trong khi chờ An xuất hiện.
Trong kế hoạch, bước đầu của Khan vạch ra vẫn là kinh doanh để kiếm lời. Song, chỉ cần nên kinh doanh nhỏ là được. Còn bảng kế hoạch mối làm ăn lớn mà hắn đã bàn sơ lược với Carter hay Molly, và cả khuôn mặt kinh ngạc không thể tin được của họ nữa, cứ tạm thời gác lại sau và đợi cơ hội chín muồi.
“Bước đầu, tôi muốn kinh doanh áo giáp.” Khan dứt lời liền lắc đầu, phủ nhận chính lời nói của mình. “Không, không hẳn là áo giáp. Ý của ta là bất kỳ trang phục nào cũng được, nhưng sẽ có tác dụng tương tự một chiếc áo giáp thực thụ của các Chiến sĩ hay Hiệp sĩ ấy.”
Bước đầu của kế hoạch vẫn là kinh doanh, và mặt hàng kinh doanh lần này chỉ là bước đệm. Vốn dĩ, khi Khan quyết định sử dụng mặt hàng này vào bản đồ kế hoạch của mình hắn đã rất thắc mắc tại sao không ai nghĩ ra hướng kinh doanh này nhỉ?
“Chúng ta sẽ bán áo giáp.”
Khan ngồi ngay ngắn trên ghế trước chiếc bàn dài đặt bừa bộn giấy và sách, hắn nhìn Carter đang đứng chỉnh tề trong phong thái của một quản gia và Molly thì chống tay một bên hông, đường cong lồ lộ qua bộ y phục bó sát khiến cô càng thêm quyến rũ. Khi nghe hắn tuyên bố, Carter đã hơi nhíu mày một chút, nhưng khuôn mặt yêu kiều của Molly thì nhăn lại như khỉ ăn ớt.
“Hả?” Molly ré lên. “Áo giáp?”
Khan ừ một tiếng, rồi nói thêm. “Chính xác là trang phục có chức năng giống áo giáp, kiểu loại trang phục thì đa dạng có thể phục vụ cho mục đích thời trang của bất kỳ ai yêu thích cái đẹp.”
“Khoan đã, bằng cách nào chứ?” Molly cao giọng hỏi, và ngay lập tức nụ cười khẩy thế chỗ vào vẻ kinh ngạc trên gương mặt. “Bá tước à, nếu ngài mới nhận tước vị nên có chút choáng váng đầu óc thì để tôi thức tỉnh ngài một chút. Ý của ngài là không phải dạng áo giáp bình thường làm từ kim loại đâu, phải không?”
Nhận được cái gật đầu của Khan, cô nàng Molly càng ngoác rộng nụ cười khinh thường, như thể kéo toạc ra hai bên tai. Hai tay Molly vung lên, cô bảo không thể nào.
“Nếu ngài Bá tước đây muốn sáng chế ra các loại áo giáp từ đá ma thuật, hay được gắn các viên đá có tác dụng bảo hộ thì Molly đây còn hiểu được. Nhưng ngài bảo là muốn một loại trang phục có chức năng tương tự áo giáp ư? Thế thì có lạ gì đâu? Ý tôi là… ngài bảo đây là kế hoạch để làm giàu thì tôi xin kiếu. Chẳng khác gì trò trẻ con học đòi.”
Molly nhún vai, cô ta chẳng nể cả Khan bây giờ là ông chủ của mình mà sử dụng ngôn từ hoàn toàn vượt khuôn phép của kẻ trên người dưới.
“Các loại đá có tác dụng phòng ngự và chức năng tự động phản công khi nhận phải tấn công tuy không nhiều lắm trên thị trường, nhưng chắc chắn không thuộc dạng hiếm. Có cung thì có cầu, chỉ cần có đủ tài nguyên và nguyên liệu thì các thợ thủ công ma thuật cao cấp chế ra mấy viên cũng có gì khó đâu? Cũng như các loại trang phục thường ngày cũng có thể đính đá quý lên vậy, nó thậm chí còn chẳng làm khó được một thợ may bình thường. Các tiểu thư và công tử quý tộc chắc chắn phải có một hai bộ đồ đắt đỏ ấy trong tủ quần áo của mình thôi.”
Tóm gọn lại ý của Molly là… Khan nên dẹp suy nghĩ đó đi.
Khan hoàn toàn hiểu lời của Molly. Nếu hắn thật sự kinh doanh mặt hàng áo giáp như những gì cô vừa nói, hắn chắc chắn sẽ gặp tình trạng thua lỗ. Nếu bảo là lý do bởi vì bản thân hắn là kẻ vô năng không có ma lực thì cũng không hẳn. Chủ yếu là địa điểm kinh doanh không lý tưởng, tài nguyên không đủ, có giàu như hắn ở hiện tại cũng không đủ. Đá ma thuật, nhất là loại đã qua gia công mà có khả năng phòng ngự cao hay tính phản công cực kỳ ấn tượng càng là vật quý hiếm. Molly bảo không hiếm hoi gì thì đúng là có hơi phóng đại quá mức.
“Ta đâu có bảo làm áo giáp bằng đá ma thuật đâu?” Khan nói giọng mặc nhiên, khiến Molly ngớ người ra một chút.
“Ngài không dùng tới đá ma thuật thì làm áo giáp kiểu gì?” Molly hỏi ngược lại.
“Bằng ma pháp trận thì sao?” Khan cong môi bảo. “Thêu một ma pháp trận lên vải vóc trang phục, ma pháp trận phòng ngự mà mạnh thì một chiếc quần áo bình thường cũng có thể trở thành áo giáp mà?”
Molly ngẩn người, những gì Khan vừa nói nghe rất đơn giản, rất hợp lý,... Trong nhất thời, Molly không biết phản bác thế nào được.
“Theo ta được biết, áo giáp ban đầu vốn dĩ được gia công dựa vào tay các thợ rèn, sau đó nhân loại chúng ta vì muốn gia cố thêm tính phòng ngự chắc chắn của áo giáp, các thợ công ma thuật mới nảy ra sáng kiến dùng đá ma thuật đã được gia công tính phòng ngự làm đá khảm áo giáp.” Nhận được cái gật đầu đồng ý của Molly, Khan mỉm cười nói tiếp. “Nhưng, nó chỉ có tác dụng với những binh lính có thể sử dụng ma thuật, phải không? Hiển nhiên có cả loại mà chủ nhân nó không cần dùng đến ma thuật để khởi động tác dụng của đá khảm ma thuật, nhưng nó cũng chỉ là loại đá có tác dụng phòng ngự giới hạn số lần thôi. Dùng xong thì bỏ, rất lãng phí đá ma thuật. Cho nên, số lượng áo giáp khảm đá ma thuật vô tình giới hạn cho phạm vi cho những ai có thể sử dụng được ma thuật.”
Hiển nhiên, có thể lược bỏ các mối kinh doanh của con ông cháu cha có thẩm quyền mà không có khả năng sử dụng ma thuật, lại vì an nguy của bản thân nên không thể không sử dụng đá khảm ma thuật phòng ngự hoặc công kích trên trang phục bình thường. Với nguồn thu từ đám cao tầng kiểu đó thì chắc chắn lợi nhuận sẽ mang tính khổng lồ.
“Ý ngài Bá tước đây muốn bỏ đi giới hạn số lần trên đá khảm ma thuật à? Không, vừa nãy ngài nói sẽ dùng ma pháp trận…” Molly nhăn mặt, giọng cô có chút gay gắt nói. “Ngài có hiểu ma pháp trận là gì không thế?”
“Chắc là hiểu.” Khan trả lời nước đôi.
Molly há hốc mồm, cô rất muốn chửi thề!
“Cậu chủ có sáng kiến nào vậy ạ?” Carter cẩn thận đặt nghi vấn.
Khan cười vừa lòng với thái độ dù không tin nhưng cuối cùng vẫn muốn tin của Carter đối với hắn. Mắt chớp hai cái, Khan nói. “Ta nghĩ đến phương án sử dụng ma pháp trận để thay thế cho đá khảm ma thuật với các loại phòng ngự tầm trung. Nhưng mà, với các loại ma thuật phòng ngự cấp cao thì vẫn có thể dùng đá ma thuật phụ trợ. Chỉ là ta không có ý định đính nguyên cục đá to bằng nắm tay lên quần áo đâu nhé, thế thì nhìn thô tục lắm.”
“Không thể được đâu.” Molly phản đối ngay tức khắc, tay cô kích động vung lên và nói một cách quyết liệt. “Làm thế quái nào ma pháp trận có thể thay thế được đá ma thuật hử? Ngài tính “thêu”ma pháp trận lên trang phục hay gì? Ngài Bá tước thân mến của tôi ơi, để tôi nói cho ngài hay nếu như đầu óc của ngài quá ngu ngốc để biết thì không một ma pháp trận nào có thể thêu được cả. Hay ngài tính dùng mực nhuộm để vẽ? Thế quái nào ngài mặc “bộ giáp thêu ma pháp trận” kinh khủng đó ra ngoài và không cần mở mồm cũng đang tung hô với thế giới rằng đây, trên người tôi có ma pháp trận phòng ngự đây! Hãy tấn công tôi đi, hay là đừng có dại mà tấn công tôi? Có khác gì tên hề diễn xiếc không chứ? Chưa kể, có vẽ hay là thêu ma pháp trận lên trang phục cũng chẳng có tính thời trang nào đâu, thưa ngài Bá tước thông minh tuyệt vời của tôi ạ!”
Khan nhướng mày trước bộ dạng kích động của Molly, hắn ồ lên một tiếng và nói. “Cô chửi hay thật đấy, Molly.”
Nghe được khen mà lòng Molly không có chút vui vẻ nào, cô chỉ khẳng định được rằng tên Bá tước này thật sự bị điên, bệnh đầu óc nặng rồi, cần chữa trị ngay kẻo muộn!
“Tôi có nên cúi đầu cảm ơn lời khen ngợi chân thành này của ngài hay không?” Quai hàm Molly cứng ngắc.
“Không cần khách sáo đâu.” Khan khách khí xua tay.
Molly trầm mặc, cô lại muốn chửi thề!
“Tôi cũng nghĩ không ổn đâu thưa cậu chủ…” Carter lắc đầu, hắn thận trọng lên tiếng. “Tuy tôi cũng chỉ là một kẻ vô năng không thể sử dụng ma thuật, nhưng nhờ vào sự chăm chỉ tìm tòi kiến thức của Elijah mà tôi cũng biết một chút về phương diện này. Thường thì các ma pháp trận mạnh mẽ, trận vẽ của nó càng lớn thì càng tiêu tốn nhiều năng lượng. Chưa kể các ma pháp trận lớn rất khó mà thực hành trên một loại vải nào để may trang phục mà không bị cắt xén, có thể cậu chủ không biết nhưng nếu trận vẽ ma thuật mà thiếu đi một vết mực thôi cũng thành công dã tràng. Mà để làm các ma pháp trận nhỏ thì nó… khá là vô bổ.” Carter cẩn thận nhìn vẻ mặt của Khan, thấy hắn không biểu lộ gì mới dám nói tiếp. “Liên quan đến khía cạnh bảo toàn tính mạng bản thân, khách hàng sẽ có nhu cầu cao hơn thưa cậu chủ. Carter rất muốn ủng hộ cậu chủ nhưng vì an nguy của cơ nghiệp nhà Evangeline, Carter mong rằng cậu sẽ suy xét lại cẩn thận.”
Molly vỗ vai Carter, giọng đầy thấu cảm. “Cậu cực khổ nhiều rồi.”
Carter chỉ biết cười gượng.
“Thế đấy…” Molly quay sang nói với Khan. “Ngài đã hiểu bước đi này của mình là sai lầm như thế nào chưa?”
Khan bình tĩnh lắc đầu, nói:
“Chưa.”
Cả gian thư viện rơi vào im lặng đến độ một cây kim rơi cũng nghe thấy rõ mồn một âm thanh. Sau rốt, Molly là người lên tiếng và phá hoại bầu không khí yên tĩnh trong thoáng chốc đó bằng một tiếng chửi thề sung sức.
“Móa!!!”
Khan vẫn giữ nguyên thái độ bình thản như núi mà Molly cho rằng rất đáng để nguyền rủa.
“Từ từ đã nào!” Khan vội điều đình khi thấy Molly sắp sửa sắm vai thành công ngọn núi lửa phun trào. “Nếu còn giữ suy nghĩ bảo thủ như thế thì sao mà kinh doanh? Ta đâu có nói rằng sẽ làm theo phương thức mà cô nói đâu?”
Đổng tử mở to, cả người Molly cứng đờ trước tuyên bố bất ngờ của Khan. Nhất thời, cô không biết mình nên làm gì và phản ứng như thế nào.
“Cậu chủ có sáng kiến gì ạ?” Carter nhạy bén nắm bắt vấn đề.
Khan ậm ừ trong cổ họng, hắn nói. “Thật ra, trong kế hoạch này không thể thiếu mất Elijah được.”
Molly là người không hiểu rõ tình hình cho nên cô hỏi ngay. “Elijah là ai?”
“Cậu ta là thiên tài của chúng ta đó. Thiên tài ma pháp trận.” Khan điềm nhiên trả lời.
Molly há miệng định nói gì đó, nhưng âm thanh tắc nghẽn giữa chừng bằng một cái nhíu mày thật nhẹ. Sau rốt, Molly thả lỏng hai vai, lần này cả hai tay đều bày ra tư thế chống nạnh. Cô hất cằm và nói. “Được rồi, tôi đang lắng nghe ngài Bá tước rót lời vàng ngọc đây.”
Molly đúng là rất tài tình khi nói lời châm biếm.
“Vấn đề ở đây khiến cho việc kinh doanh áo giáp sử dụng hình thức ma pháp trận gặp phải thất bại là: ma pháp trận càng mạnh, kích thước trận đồ của ma pháp trận sẽ càng lớn; cũng như nội năng pháp sư phải bỏ ra càng bị tiêu hao.” Khan chỉ ra vấn đề mấu chốt. “Một bộ quần áo đẹp thì không thể thiếu những đường cắt đã tính toán trên mặt vải, một ma pháp trận không thể bị cắt xén nếu thiếu mất một vết mực trên một sợi chỉ. Chưa kể số nguyên liệu chế tạo mực ma thuật để vẽ ma pháp trận nữa nhỉ?” Nhận được cái gật đầu và sự chờ đợi của Carter lẫn Molly, Khan quyết định không chơi thả diều với bọn họ nữa mà nói thẳng. “Nếu ta muốn thu nhỏ ma pháp trận đó lại thì sao?”
“Hả? Ngài Bá tước có biết bản thân đang nói cái quái gì không vậy?” Molly không thể chịu nổi nữa, cô đi thẳng tới trước chiếc bàn dài và đập thẳng tay xuống, một tiếng rầm vang lên rất dội. “Chuyện đó là không thể nào!”
Để có một ma pháp trận mạnh mẽ, năng lượng ma thuật phải đổ ra và dẫn đường cho các nét vẽ của ma trận hay trận đồ đó sẽ càng nhiều. Đó là lý do mà các ma pháp trận lớn có ưu điểm về phòng ngự có thể khiến cho cường địch cũng phải dè chừng.
Đúng là việc thu nhỏ ma pháp trận là không thể.
Khan nhếch môi.
Chỉ là “không thể” với họ thôi.
Elijah chính là nhân tố khiến điều không thể thành có thể.
“Thì ý ta cũng có phải là thu nhỏ ma pháp trận bằng con kiến đâu mà.” Khan nhún vai. “Chưa kể ngoài việc thu nhỏ ma pháp trận cỡ đại, chúng ta có thể sáng chế ra các ma pháp trận mới mà.” Hiển nhiên là không phải chúng ta, nhưng Khan cũng không vội sửa gáy bản thân ngay.
“Ngài nghĩ đơn giản quá nhỉ?” Molly trợn trắng mắt lên, giở giọng khinh bỉ ném vào mặt Khan.
Khan vẫn bình tĩnh mà đối đáp.
“Không đâu, ta biết chuyện này rất là khó khăn. Song, trước mắt thì có một chút sai sót nhỏ trong dự tính… là thiên tài ma pháp trận của chúng ta cần có thời gian hoàn thành khóa đào tạo cấp tốc, cho nên kế hoạch tạm thời bị dời lại.” Khan hắng giọng khi thấy vẻ mặt Molly đang thể hiện rành rành bộ dạng thôi mình chết đi cho xong, hắn nói. “Nhưng ta cũng không có ý định thả lỏng chính mình đâu, trong thời gian kế hoạch kinh doanh bị đóng băng. Chúng ta sẽ rời lãnh địa một thời gian.”
“Hả?” Molly bất ngờ trước chủ đề bị bẻ lái một cách đột ngột này, cô phản ứng không kịp.
“Ta dự định sẽ tìm một quặng khoáng sản.” Khan sờ cằm, hắn nói chắc nịch. “Không thể thiếu quặng khoáng sản đó được.”
Thật tiếc khi quặng khoáng sản đó không ở lãnh địa của hắn, được như thế thì sẽ đỡ cho một chuyến đi đến lãnh thổ của Thú nhân rồi.
“Khoan đã, ngài muốn đi đâu mới được chứ?” Molly nhíu mày, cô hỏi bằng giọng điệu kỳ cục và vô lễ. “Và nếu như tôi không nghe lầm thì ngài bảo “chúng ta” sẽ rời khỏi lãnh địa? Tức là tôi cũng phải đi theo?”
“Nếu cô không muốn thì ta cũng không ép được, nhưng đây là công việc. Cô không chấp thuận thì tháng này không có lương đâu.” Khan nói như thể một lẽ thường chứ không phải hàm ý đe dọa gì, cho dù hắn đích thị là đang đe dọa người ta. Đoạn, Khan nói với Carter đang đăm chiêu suy nghĩ không nói lời nào. “Carter, cậu ở lại trấn thủ lâu đài khi ta vắng mặt.”
“Tôi, tôi sao?” Carter nghe mà hoảng, vô thức bật chế độ cà lăm y hệt em trai mình. “Sao, sao có thể chứ… thưa cậu chủ, tôi thấy… thấy vậy là không ổn đâu…”
Khan tỉnh bơ nói. “Ta không thích lặp lại yêu cầu của mình. Bảo cậu làm thì làm đi.”
Carter há hốc mồm, câu chữ gì đều nghẹn cứng trong cổ họng không tuôn ra được. Chàng quản gia trẻ bần thần nhìn Khan, không lý giải nổi quyết định này của hắn.
“Này!” Molly điên tiết, cô cao giọng mắng. “Anh có bị điên không, hả Khan?” Giờ thì, cô ta còn chẳng thèm dùng kính ngữ.
“Chẳng phải cô thích một kẻ điên hơn sao?” Khan mỉm cười hỏi ngược lại.
Molly im bặt, mắt cô nheo lại và hướng thẳng vào mắt hắn. Cô thấy rõ sự nghiêm túc không hề đùa vui bên trong cái nhìn tưởng chừng hời hợt.
Hắn ta đúng là kẻ điên.
“Được thôi, để xem ngài cho ta bất ngờ gì.” Molly bình tĩnh lại, giọng hơi khàn cất lên.
Và cô cũng điên không kém khi chấp nhận tin tưởng hắn ta.
* * *
Sáng hôm sau, Khan thông báo là mình sẽ rời lâu đài ít lâu. Carter là người có trách nhiệm ở lại thay thế vị trí của hắn, cũng như giao quyền quyết định tất cả công vụ cũng như sự việc cho Carter, nếu như có sự vụ nào quá sức để tự quyết định thì Carter có thể đến điện thờ gần nhất để sử dụng quả cầu liên lạc, hoặc là dùng dịch vụ truyền tin khẩn của Bồ Câu Mỏ Xanh. Khi hắn vừa thông báo xong, gia nhân trong lâu đài khá xôn xao và nhiều ánh mắt hàm ý chĩa về phía Carter như tên nhọn nhắm vào hồng tâm. Khan vô cùng tự nhiên tỏ ra mình chẳng biết gì.
Song, vì chính là lời Khan nói nên người dưới trướng trong lâu đài cũng không nhiều lời. Họ đồng loạt cúi đầu và ngỏ lời chúc phúc cho chuyến đi của Khan sẽ trải qua bình an thuận lợi. Khan nghĩ đến địa điểm mình sẽ tới trong dự định thì những lời chúc phúc này cũng không tệ đâu.
Và người đi theo Khan lần lượt là Ibrahim, Elijah và Lai và Molly. À, còn có đoàn kỵ sĩ hộ tống riêng của Bá tước nữa, đó là quyền lợi của người sở hữu tước vị quý tộc.
Ibrahim không thể không đi theo, dẫu cho Khan cũng rất muốn ông ta ở lại cùng với Carter để làm hậu phương vững chắc cho cậu quản gia. Nhưng Ibrahim đã nói cho dù ông muốn thì cũng chẳng thể rời xa hỏi cậu quá một dặm, nói cách khác, ông ta chính là cái bóng của hắn nên hắn cần tập làm quen với sự xuất hiện liên tục và không ngừng nghỉ của ông ta trong thời gian này là vừa. Elijah thì khỏi nói, cậu ta phải theo Ibrahim để học ma pháp trận nữa nên không vắng mặt. Khan tự động gạt bỏ khuôn đẫm lệ như cún con của cậu ta khi biết mình sắp sửa phải lên đường cùng với cậu chủ, tương đương với việc mỗi ngày phải ngồi dưới sự chú ý của mặt trời. Với sự có mặt của Lai, Khan chỉ xem là dắt chó đi du lịch.
Molly đã được sắp xếp ngồi ở cỗ xe khác, nhưng trước khi lên đường, cô ta đã đến chỗ hắn và hỏi một câu.
“Sao ngài lại tin tưởng tôi vậy, thưa Bá tước?”
Khan ngẩng đầu nhìn trời một chút, rồi đáp thản nhiên:
“Tại vì hôm nay trời đẹp.”
Đó thậm chí còn chẳng phải một câu trả lời có lệ. Song, Molly không hề tức giận, thậm chí là nở một nụ cười rực rỡ gửi ngài Bá tước trẻ rồi quay lưng về xe ngựa của mình.
Và, đây chính là chuyến đi đầu tiên của Khan khi rời khỏi lãnh địa kể từ ngày hắn nhớ lại ký ức tiền kiếp của mình. Bánh xe lăn bánh, vó ngựa lộc cộc tiến về phía trước chậm rãi, bầu trời nổi gió như thì thào lời tiễn biện không lời.
Carter đứng mãi ở trước cổng lâu đài, cô đơn nhìn theo đoàn xe ngựa khuất dần ở đường chân trời, hắn lẩm bẩm khi bóng của họ đã mất hút khỏi tầm nhìn.
“Cậu chủ hãy về sớm nhé…”
* * *
Sắp có tranh minh họa của chị Molly rồi. :3
Mong chap này mọi người vẫn comment cho mình nhé!
-OoO-