Sau một tháng kể từ khi lễ tốt nghiệp kết thúc, Noãn Noãn đến Ôn thị làm việc, những ngày tháng thực tập có không ít khó khăn, đặc biệt là ở trong công ty lớn như Ôn thị. Mỗi ngày, ngoại trừ những lúc học thuộc nội quy của công ty thì đều là vẽ, vẽ, vẽ.
Noãn Noãn là người phương Bắc, vẫn chưa thích ứng được với khí hậu phương Nam, bởi vì không khí rất ẩm ướt, cho nên mặt cô bị mẩn đỏ, da dẻ cũng xấu đi.
Điều khiến người ta phiền muộn nhất lúc này chính là tin tức bỗng nhiên Nepal xảy ra động đất, mà Ôn Đình Viễn đang ở bên đó, anh vừa mới hoàn thành dự án từ thiện “Happy Bottle”.
Toàn thể công ty đều chăm chú theo dõi những tin tức liên quan đến trận động đất, trái tim Noãn Noãn như muốn vọt lên cuống họng, rất nhiều đêm cô bừng tỉnh khỏi ác mộng, cuối cùng, cô thậm chí còn vượt cấp, lấy email của công ty để hỏi thăm anh, nhưng anh không trả lời.
Cũng may là, ba ngày sau đó, trợ lý đã liên lạc được với anh. Một tuần sau, anh bay từ Nepal về, vừa hạ cánh đã vội vàng đến công ty, hôm nay là thứ hai, cuộc họp thường kỳ diễn ra vô cùng ngắn gọn. Trong cuộc họp, Ôn Đình Viễn yêu cầu mọi người dừng hết các dự án khác lại, tập trung toàn bộ vào “Happy Bottle”.
Anh vừa đi qua ranh giới của sự sống và cái chết, nhưng không nói bất kỳ câu nào để khích lệ lòng người, cũng không tiết lộ gì về những chuyện bản thân phải trải qua trong trận động đất ở Nepal. Noãn Noãn không thể tưởng tượng được, anh đã đối mặt với cái chết như thế nào. Hơn nữa, lúc chứng kiến những công trình kiến
trúc quý giá nhất trong lịch sử văn minh nhân loại sụp đổ ngay trước mắt, anh đã phản ứng ra sao?
Lúc ăn trưa, những người khác đều đi nhà ăn, chỉ có một mình Noãn Noãn đến chỗ pha cafe, đun nước sôi để ăn mì gói, cô vừa đun nước thì thấy có người bước vào, nghiêng đầu lại nhìn, phát hiện Ôn Đình Viễn đang đứng dựa ở cửa, trong lòng cô có chút thấp thỏm, sợ anh sẽ hỏi về chuyện email.
“Em còn nữa không?” Thấy cô nhìn mình, anh mở miệng hỏi.
Noãn Noãn sững sờ: “Dạ?”
“Ý anh là em còn mì không.” Anh bật cười, chỉ vào gói mì Khang Sư Phụ trên bàn.
“À, còn ạ.” Noãn Noãn luống cuống tay chân, mở ngăn tủ phía dưới ra tìm gói mì khác, sau đó cầm bằng hai tay đưa đến trước mặt anh.
Ý cười hiện lên trong ánh mắt đen láy của Ôn Đình Viễn, anh cúi người nhìn ngăn tủ, thấy bên trong có rất nhiều đồ ăn vặt: Ô mai, bò khô, chocolate, cà phê đen……
“Giám đốc Ôn……” Noãn Noãn giống như một tên trộm bị phát hiện.
“Không ngờ em lại giấu nhiều đồ ăn ngon như vậy, thế mà chỉ cho anh ăn mì gói.” Anh tốt bụng đóng cửa ngăn tủ lại giúp Noãn Noãn, ánh mắt anh nhìn cô rất nghiêm túc nhưng giọng điệu lại mang vẻ trêu chọc.
Rõ ràng là đứng vững, vậy mà Noãn Noãn lại cảm thấy bản thân đang lơ lửng. Lúc này, có một ý nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu cô, có khi nào anh thật sự nhớ rõ giao hẹn của 5 năm trước, nhớ rõ cô gái nhỏ luống cuống tay chân của năm đó, hay là anh đã nhận ra điều gì từ những email cô gửi.
Noãn Noãn vẫn chưa kịp nghĩ ra, cô trơ mắt nhìn anh tiến gần về phía mình, lúc chỉ còn cách cô một nắm tay, anh dừng bước lại, cúi người về phía trước…… Động tác này khiến khoảng cách giữa hai người càng gần hơi, thậm chí cô có thể ngửi thấy hương bạc hà trong hơi thở của anh.
“Nước của em sôi rồi kìa.” Anh thấp giọng nói bên tai cô.
“A, em……” Cô sợ hãi muốn lùi về sau, nhưng bước chân loạng choạng khiến cô suýt ngã, may là Ôn Đình Viễn duỗi tay ra ôm lấy eo cô.
Tư thế này quá mờ ám, lúc này có một đồng nghiệp quay về, nhìn thấy cảnh tượng này thì cuống quýt chạy ra ngoài. Noãn Noãn nhắm mắt lại, nỗi khó xử lại tăng thêm. Cuối cùng, cô như một con thỏ bị hoảng sợ, nhảy ra khỏi vòng tay của anh.
“Em, em, em đi vệ sinh……” Dứt lời, cô liền hoảng hốt chạy ra ngoài.
Mười lăm phút sau, lúc Noãn Noãn quay lại chỗ ngồi, không ngờ trên bàn lại có một hộp mì đã được đổ nước. Trên nắp hộp có dán một tờ giấy ghi chú màu vàng: “Cảm ơn em”, kèm theo là chữ ký của Ôn Đình Viễn.
Noãn Noãn cầm lấy tờ giấy ghi chú kia, cẩn thận từng li từng tí, như thể đang nắm giữ khoảnh khắc tỏa sáng trong cuộc đời mình.