Trình Khả Hạ ôm sấp tài liệu, chuẩn bị gõ cửa văn phòng hội Sinh Viên trường thì nghe thấy bên trong có người nhắc tới tên mình.
“Trình Khả Hạ khoa Tài Chính, mấy người gặp qua chưa? Dáng người đó đúng là mát mắt, ngực ít nhất cũng phải cúp C, không biết lúc nhéo lên đó có mềm không nữa.”
“Nghe nói nữ sinh khoa Tài Chính bề ngoài thì chán ngắt nhưng nội tâm lại da^ʍ lắm, dễ chơi lắm, anh em đi thử phát không?”
“Tối đi tìm ai đó mượn di động hẹn ra ngoài coi phim đi, lời ngon tiếng ngọt dỗ dành vài ngày là có thể đưa vào phố sinh viên thuê phòng, ăn sạch cô nàng…”
Tay Trình Khả Hạ nắm chặt sấp tài liệu, gương mặt trắng như tuyết giờ đang tức giận và xấu hổ đỏ bừng bừng. Đàn chị nói cấm có sai mà, cho dù có học cao tới mấy, đám đàn ông cũng đều là sinh vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới!
Tởm lợm!
Bên trong vẫn còn đang thảo luận cô có phải dễ chơi không, Trình Khả Hạ không tài nào nhịn nổi nữa, chuẩn bị nhấc chân lên đá văng cánh cửa thì nghe tiếng kêu gào thất thanh của nam sinh đang cợt nhả cô: “Lăng Hàn Khai! Mày làm gì đấy!”
Một giọng nói đầy biếng nhác nhưng mang theo sự áp bách vang lên: “Miệng chúng mày thối quá, làm bẩn tai tao!”
“Mày…”
Tên nam sinh kia có vẻ như muốn đi tới tìm anh tính sổ nhưng lại được đám bạn giữ chặt, nhỏ giọng khuyển bảo gã đừng có trêu chọc anh.
Không bao lâu, đoàn người nén giận ra khỏi văn phòng.
Đám người kia đi xa rồi Trình Khả Như mới bước ra từ sau cây cột, ánh mắt cô lướt qua khung cửa sổ cũ đầy màu sắc. Đập vào mắt là sườn mặt của một nam sinh mặc áo T shirt màu trắng lạnh đang đối mặt với cô, vai rộng eo hẹp, quần áo dính chặt lên đường cong quyến rũ, trong mơ hồ còn lộ rõ hình dạng xương bả vai của anh.
Ngay sau đó, bàn tay với khớp xương rõ ràng đang gãi gãi mớ tóc đen nhánh, dường như không có gì có thể tác động tới anh, anh lại ghé lên mặt bàn tiếp tục ngủ trưa.
“Lăng Hàn Khai.”
Hòa cũng tiếng ve sầu râm ran trên rặng cây ngô đồng, cô nỉ non đọc ra ba chữ, rồi lại liếc nhìn anh một cái mới bước đi.
Cô giúp bạn cùng phòng của mình là Lạc Tiểu Thời đưa tài liệu tới, vốn nghĩ chỉ lướt qua một chút rồi thôi, nào ngờ kể từ sau ngày hôm đó, tên của anh bắt đầu xuất hiện không ngừng trong cuộc sống của cô.
Lạc Tiểu Thời là bí thư ban tuyên truyền đối ngoại, cô ấy thường xuyên bàn luận về nam thần của hội sinh viên trong ký túc xá.