Lão Bà Fan Hiểu Biết Một Chút

Chương 53

Kỷ Gia Hữu quay đầu nhìn Thịnh Kiều, ánh mắt như muốn hỏi: chúng ta trả lời phải hay không phải?

Thịnh Kiều: đừng nhìn chị, chị đâu biết kịch bản a~

Cậu bé đưa tay chỉ về một hướng.

“Tiệc cưới bày ở trong viện nhà cũ lớn nhất thành đó, không đi sẽ không kịp nha~”

Nói xong liền vỗ bóng chạy mất.

Kỷ Gia Hữu hỏi.

“Chúng ta có nên chạy theo không?”

“…”

Đọc FULL bộ truyện tại đây.

Họ còn đang chần chờ, đầu đường bên kia đột nhiên truyền tới tiếng ồn, sau đó là tiếng thét chói tai của Thẩm Tuyển Ý.

“Thật sự không liên quan đến tôi mà. Mấy người đừng đuổi theo nữa aaaaaaaaa”

Thẩm Tuyển Ý từ một con đường ở phía đối diện quảng trường chạy ra, liếc mắt nhìn thấy đồng bọn, mừng quá hô lớn.

“Huynh đệ, cứu mạng~”

Chạy tới trước mặt Thịnh Kiều, chỉ vào đám người ở phía sau.

“Xem xem, bọn họ diễn quá chân thật rồi, quần áo cũng kéo, cổ áo rách mất luôn.”

Thẩm Tuyển Ý mỗi ngày đều luyện nhảy, thời lượng vận động dài, mức hô hấp cao, có thể chạy 800m mà không thở dốc. Một đường này Thẩm Tuyển Ý chạy như điên, thiếu chút nữa làm cho đội nhân viên công tác kia mệt chết.

Người quay phim còn thảm hơn vì phải khiêng theo máy móc, lại phải đuổi kịp để quay hình nên lúc dừng lại, nếu không phải được đồng bạn đưa tay đỡ, anh ta có lẽ đã trực tiếp xỉu luôn.

Không khí nháy mắt trở nên khủng bố.

Đội ngũ diễn viên rất chuyên nghiệp, không chờ thở xong, trực tiếp nhảy lên diễn tiếp cốt truyện.

“Cậu dọa con ngựa chạy mất. Tân lang không thể không cưỡi ngựa để đón dâu. Cậu bắt buộc phải chịu trách nhiệm.”

Thẩm Tuyển Ý nói.

“Không liên quan đến tui à… Tui cái gì cũng không làm. Con ngựa tự chạy. Vì sao các người lại đổ lên đầu tui chứ.”

“Không bồi thường, không được đi.”

“Đúng vậy. Không đón được cô dâu, ai cũng đừng mong rời khỏi.”

“Mấy người phải bồi thường.”

Thịnh Kiều vừa nghe, cảm giác, ủa không đúng rồi. Vì sao biến thành mấy người?

Cô lập tức kéo tay Kỷ Gia Hữu lùi về sau, vẻ mặt nghiêm túc nói.

“Chúng tôi không quen biết người này. Không liên quan đến chúng tôi. Các người tìm hắn đòi, đừng tìm chúng tôi.”

Nói xong, kéo Kỷ Gia Hữu chuẩn bị chạy. Thẩm Tuyển Ý túm chặt tay Thịnh Kiều, giận dữ trách cứ.

“Huynh đệ! Đệ đã quên hai ta cùng nắm tay du lịch khe sâu sao? cùng nhau trải qua mưa mưa gió gió sao?

Xin lỗi à, tôi chỉ nhớ chuyện cùng fan của cậu chiến đấu đến tinh phong huyết vũ thôi.

Thịnh Kiều ra sức dãy, nhưng không thoát nổi, tức giận đến muốn đạp Thẩm Tuyển Ý một cước.

Kỷ Gia Hữu đang tuổi trai trẻ, thích giảng nghĩa khí, dĩ nhiên không có khả năng bỏ mặc Thẩm Tuyển Ý, quay đầu hỏi đoàn người.

“Tìm lại ngựa cho các người là được rồi, phải không?”

Thôn dân nói.

“Vậy mấy người phải nhớ kỹ thời gian, không thể bỏ lỡ giờ lành.”

Thẩm Tuyển Ý lập tức nói.

“Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta mau đi tìm thôi.”

Thôn dân giữ tay Thẩm Tuyển Ý, nói.

“Mấy người đi rồi lỡ không quay lại thì làm sao? Phải lưu lại một người làm con tin. Cô nương này không tồi.”

Thịnh Kiều: “???”

Thịnh Kiều nhảy một cái, trốn sau lưng Kỷ Gia Hữu. Cậu chàng tuy rằng mới 18 tuổi nhưng đã cao hơn 1m8. Cô nắm góc áo của cậu, ló đầu ra nói.

“Tôi với hắn không thân, dùng tôi làm con tin cũng vô dụng à. Mấy người nếu thả hắn đi, đảm bảo hắn sẽ không quay về.”

Thẩm Tuyển Ý bi thương nhìn cô.

“Huynh đệ, sao có thể nói lời xa lạ như vậy. Chúng ta không thân sao? Đệ hãy yên tâm. Cho dù có lên núi đao xuống chảo dầu, huynh cũng sẽ cứu đệ.”

Đợi chút, đây là tiếng người à?

Thịnh Kiều không thèm để ý, đưa mắt trông mong nhìn Kỷ Gia Hữu.

“Tiểu Gia, em ngàn vạn lần không thể giao chị cho bọn họ a~”

Kỷ Gia Hữu cảm nhận được sức lực đang túm lấy góc áo của mình, lỗ tai đỏ lựng lên, vẻ mặt lãnh khốc thoáng thẹn thùng.

“Không thể bắt con gái làm con tin được. Tôi đi với mấy người vậy.”

Thịnh Kiều: “…”

Nhóc con, cứ tốt bụng như vậy sẽ bị khi dễ đó.

Thịnh Kiều chỉ vào Thẩm Tuyển Ý.

“Vì sao không bắt hắn? Tai họa là do hắn gây ra, hắn nên ở lại làm con tin mới đúng.”

Kết quả thôn dân nói.

“Chỉ có hắn nhìn thấy con ngựa, chỉ có hắn mới đi tìm được.”

Trong tai nghe của 3 người đồng thời đinh một tiếng, hệ thống thông báo.

“Mở ra nhiệm vụ phụ: giải cứu con tin. Mời người chơi trong thời gian quy định hoàn thành nhiệm vụ, nếu không sẽ bị trừ điểm giá trị sinh mạng.”

Thẩm Tuyển Ý cái đồ tai họa này!!!!

Kỷ Gia Hữu bị thôn dân mang đi. Toàn bộ quảng trường chỉ còn lại 2 vị khách quý và 2 anh thợ quay phim. Thẩm Tuyển Ý nói.

“Chúng ta mau đi tìm con ngựa. Nhất định phải cứu Tiểu Gia.”

Thịnh Kiều rất muốn đem đầu của cậu ta làm thành trái bóng rồi đập xuống đường.

Việc không thể chần chờ, hai người nhanh chóng đi tìm ngựa.

Từ quảng trường, ngang qua con phố, mặt đường bắt đầu dốc lên trên. Bên trái là vách núi, nói không chừng đi một hồi có thể lên đến đỉnh núi. Bên phải là một con đường nhỏ, lác đác vài gian nhà ngói lưa thưa.

Lại tới ngả rẽ.

Thịnh Kiều nhìn thấy lối rẽ liền biết sẽ có chi tiết cốt truyện gì đó. Thẩm Tuyển Ý chỉ lên trên nói.

“Theo lối này đi. Trước bò lên trên để nhìn toàn cảnh xem thế nào đã.”

Thịnh Kiều không nghĩ muốn nói chuyện nên chỉ yên lặng đi theo.

Một đường bò lêи đỉиɦ núi, tầm nhìn không rộng hơn, bởi vì không có ánh sáng, hơn nữa ở bên dưới trải đầy băng khô, rồi còn có sương mù lượn lờ, đứng ở xa, mọi thứ đều mông lung không nhìn rõ.

Đỉnh núi nhỏ này không tính là cao, lác đác vài tán cây, dưới một tàng cây có một ngôi mộ.

Trời xanh chứng giám, đời này Thịnh Kiều sợ nhất là nhìn thấy mộ phần. Trong đầu cô luôn hiện lên hình ảnh ngôi mộ vỡ ra, một bàn tay trắng bệch đầy máu me từ dưới vươn lên.

Thịnh Kiều nhìn thấy nấm mồ kia, chân mềm nhũn, ô oa một tiếng ngã ngồi liệt xuống. Thẩm Tuyển Ý nhanh tay lẹ mắt đưa tay đỡ một phen, lại chuyển tay ra sau lưng, ôm cô vào ngực, an ủi nói.

“Đó là giả, chỉ là đạo cụ.”

Vừa nói xong, từ trong nấm mồ chui ra một người.

Thịnh Kiều oa một tiếng, khóc lớn. Thẩm Tuyển Ý cũng sợ, sắc mặt biến trắng, lấy hết can đảm hét lớn.

“Là người hay quỷ?”

Thịnh Kiều một bên khóc một bên mắng.

“Anh mẹ nó hỏi vô nghĩa thế? Đương nhiên đó là người a~”

Chui khỏi mộ là một ông lão, mặc áo dài, trên tay cầm bình rượu, hướng bọn họ đi tới, lại không nhìn họ, chỉ vừa đi vừa lầu bầu.

“Ông bạn già, con trai rốt cuộc cưới vợ rồi. Ta đây cũng xem như cha nó, đến uống mấy chén rượu mừng a~”

Vừa nói vừa đi xuống núi.

Thẩm Tuyển Ý lúc này mới tỉnh trí lại, cúi đầu hỏi.

“Con trai trong miệng ông ta không phải là chú rể bị huynh ném mất con ngựa chứ?”

Thịnh Kiều lần đầu tiên bị dọa khóc, vừa tức vừa thẹn, giận dữ lau nước mắt, không thèm trả lời. Thẩm Tuyển Ý dụ dỗ.

“Huynh đệ, mang dũng khí vương giả khe sâu chém đinh chặt sắt của đệ ra đi!”

Thẩm Tuyển Ý chỉ vào ngôi mộ.

“Chúng ta thử đi qua nhìn xem nhé?”

Thịnh Kiều đánh chết cũng không muốn đi, điên cuồng lắc đầu. Thẩm Tuyển Ý không dám đi một mình, tiếp tục tận tình dụ dỗ.

“Dọa cũng đã dọa rồi. Nếu không đi qua xem, lỡ bỏ mất manh mối thì làm sao?”

“…”

Hai người từng bước nhỏ đi qua. Thịnh Kiều nhắm chặt hai mắt, hỏi.

“Thấy được cái gì? Có manh mối không?”

Thẩm Tuyển Ý cũng khép hờ nửa mắt, không dám nhìn thẳng, nghiêng người ngã ra sau, mất một lúc mới đọc được mấy chữ khắc trên đó “Vong thê chi mộ” (mộ của vợ quá cố). Nhìn lướt một vòng, nhanh chóng quay đầu.

“Thì ra là tới bái tế người vợ đã mất, thuận tiện báo tin vui con trai sắp kết hôn thôi.”

Trên núi không có thêm manh mối, hai người quyết định đi xuống. Vừa tới chân núi liền nghe tiếng Phương Chỉ đang dùng giọng Đài Loan mà rống.

“Giá trị sinh mạng này làm sao lại bị trừ rồi? Thật không hiểu nổi.”

Nhìn thấy đối phương, cả 3 người đều vui mừng.

Nội tâm Thẩm Tuyển Ý >> có thêm một người giúp mình tìm ngựa.

Nội tâm Thịnh Kiều >> rốt cuộc không cần một mình ở chung với tên ngốc này.

Nội tâm Phương Chỉ >> may quá, không cần xoát phó bản một mình rồi.

Thịnh Kiều và Thẩm Tuyển Ý đều còn nguyên giá trị sinh mạng là 100 điểm. Phương Chỉ đã rớt xuống 93. Phương Chỉ sốt ruột nói.

“Cũng không biết tại sao lại thế, cứ như vậy bị trừ!”

Thẩm Tuyển Ý hỏi.

“Đi trên đường có nhìn thấy con ngựa trắng nào không?”

“Không có a~” – vẫn nhìn bảng giá trị đang không ngừng tuột xuống – “Cái này phải làm sao bây giờ? Không phải em sắp chết rồi chứ?”

Thịnh Kiều nghĩ nghĩ.

“Tình trạng rớt máu kiểu này giống như bị buff” – lại sợ người nghe không hiểu nên phải giải thích thêm – “là trúng độc, vừa rồi em có làm gì không?”

Phương Chỉ trả lời.

“Hồi nãy em ăn một trái táo xanh ở trong phòng. Kia không thể ăn sao?”

“Chính là nó rồi. Hiện giờ không nên tùy tiện đυ.ng vào bất kỳ đồ vật gì.” – Thịnh Kiều kể lại chuyện Kỷ Gia Hữu đang bị giữ làm con tin – “Chúng ta phải nhanh chóng tìm ngựa, em đi với tụi chị không?”

Phương Chỉ gật đầu.

Ba người lên đường. Phương Chỉ nhìn thấy Thịnh Kiều đang cầm thập tự giá và kính bát quái, cười nghiêng ngã. Phương Chỉ đúng là vận khí tốt, một đường đi tới đây đều chưa gặp chuyện gì, cũng chưa bị dọa sợ, cười hì hì hỏi.

“Tiểu Kiều, có thể cho em mượn một cái chơi không?”

Thịnh Kiều yên lặng móc từ trong túi quần ra cái phù chú hình tam giác.

Tổ đạo diễn: “???”

Cô nàng còn có món khác?

Đi xuyên qua con đường nhỏ, theo một bậc thềm đá đi xuống thì tới một cái chợ, xung quanh có các quầy hàng bầy đủ loại rau dưa củ quả, có cả các loại gia cầm bị trói chặt hai chân đặt dưới đất, nhưng bốn phía không một bóng người.

Ba người đi xung quanh nhìn, từ trên thềm đá lại xuất hiện một người, kỳ quái tự hỏi.

“Ủa, sao mình lại vòng về đây rồi?”

Ba người quay đầu lại, phát hiện người tới là Lạc Thanh.

Lạc Thanh nhìn thấy ba người, kích động chạy nhanh tới.

“Rốt cuộc gặp được mọi người. Khắp nơi đều không có ai, làm chị sợ muốn chết. Nãy giờ chị đi lòng vòng ở đây, giống như bị lạc.”

Thịnh Kiều cảm thấy lạnh sống lưng, hỏi.

“Lạc lão sư, vừa rồi chị tới chỗ này cũng không gặp ai sao?”

“Không có. Chỉ gặp một cậu bé đang đập bóng, nói dân chúng đã đi tòa nhà lớn uống rượu mừng. Chị cũng định đi xem nhưng không ngờ cứ quanh quẩn ở chỗ này.”

Thịnh Kiều cũng kể chuyện bản thân gặp cậu bé kia, mọi người nhất trí, là tổ tiết mục muốn dẫn dắt bọn họ đi tới tòa nhà lớn.

Thẩm Tuyển Ý nói.

“Vậy hay là chúng ta đi đến đó nhìn xem trước?”

Thịnh Kiều trừng mắt.

“Không tìm thấy ngựa thì Tiểu Gia làm sao bây giờ?”

Thẩm Tuyển Ý nói.

“Vừa đi vừa tìm cũng được. Nói không chừng cả Tiểu Gia và ngựa đều ở trong tòa nhà kia thì sao.”

Cũng không nghĩ ra biện pháp khác, đoàn đội quyết định đi về phía trước. Đột nhiên đàn gia cầm ở phía sau xôn xao lên, một con gà trống không biết từ đâu chui ra, một bên đập cánh một bên gáy.

Mọi người giật mình. Phương Chỉ và Thịnh Kiều đồng thời thét lên. Ngay cả Lạc Thanh cũng theo bản năng nhảy ra trốn sau lưng Thẩm Tuyển Ý.

Thẩm Tuyển Ý: “…”

Tui cũng sợ a~

Nhưng hiện tại chỉ có một mình hắn là nam nhân, lấy hết can đảm, đi trước một bước, nhặt hòn đá, ném qua, gà trống còn gáy lớn hơn.

Phương Chỉ bị dọa cho khóc lớn.

“Chạy nhanh thôi… rời khỏi nơi này đi.”

Đoàn người rời khỏi khu chợ, đi lòng vòng theo con đường nhỏ, chỗ này nhiều lối rẽ, khó trách Lạc Thanh lại lạc đường. Lạc Thanh nhìn phù chú trong tay Phương Chỉ, lại nhìn kính bát quái trong tay Thịnh Kiều, hỏi ra mới biết là của Thịnh Kiều mang theo, vội vàng hỏi.

“Còn không? Cho chị một cái với. Tiết mục này thật đáng sợ.”

Thịnh Kiều: “…”

Thịnh Kiều cởi ba lô, từ bên trong lấy ra một chuỗi hạt bồ đề, còn nói thêm.

“Đã khai quang, đặc biệt linh nghiệm.”

Tổ đạo diễn: “?????!!!!!”

Cô nàng rốt cuộc mang theo bao nhiêu vật trừ tà vậy hả????

Loanh quanh các con đường nhỏ, một hồi thì tới dòng sông, bên cạnh có một cây cầu gỗ. Tằng Minh từ phía đối diện đi qua, thấy mọi người liền vui vẻ.

“Cuối cùng cũng gặp mọi người.”

Tằng Minh là người duy nhất bị bỏ bên ngoài thị trấn. Sự tình khủng bố thì không có, nhưng bị ngỗng đuổi chạy một đường tới đây.

Tằng Minh chỉ qua bên kia sông, sợ hãi nói.

“Bờ bên kia thật nhiều ngỗng nha, rất kinh khủng.”

Thẩm Tuyển Ý hỏi.

“Anh có nhìn thấy một con ngựa trắng không?”

Mọi người vốn không ôm hy vọng gì, chẳng ngờ Tằng Minh lại nói.

“Có thấy, ở bên kia sông, đang ăn cỏ.”

Thịnh Kiều và Thẩm Tuyển Ý đều vui vẻ, bắt Tằng Minh dẫn đi tìm. Mọi người qua cầu, theo con đường sỏi đi một lát liền tới một bãi cỏ gần bờ sông, tới nơi thì không thấy ngựa đâu cả?!? Vắng hoe.

Tằng Minh kỳ quái nói.

“Vừa rồi còn thấy mà…”

Mọi người nhìn ngó một vòng, sôi nổi bàn tán.

“Có khi nào đi ăn cỏ ở chỗ khác không?”

“Dọc theo hạ du tìm xem.”

Thịnh Kiều đứng không nhúc nhích, nhíu mày nhìn chằm chằm bụi cỏ. Phương Chỉ hỏi.

“Tiểu Kiều, chị đang nhìn cái gì vậy?”

Thịnh Kiều chỉ vào bụi cỏ.

“Đó là cái gì vậy?”

Tằng Minh đi qua, ngồi xổm xuống, từ trong bụi cỏ lấy ra một tờ giấy trắng, đã được cắt thành hình dạng.

Hình được cắt kia chính là…

… một con ngựa.

5 người hai mắt nhìn nhau, mờ mịt không biết làm sao.

Phương Chỉ hỏi.

“Chắc không thể đem cái này đi cứu Tiểu Gia chứ? Đây rốt cuộc là làm sao a?”

Thẩm Tuyển Ý nói.

“Nếu bên này tìm không thấy, hay là chúng ta đi tới tòa nhà lớn đi.”

Mọi người gật đầu đồng ý, xoay người trở về, đi vài bước mới phát hiện Thịnh Kiều vẫn đứng tại chỗ nhíu mày trầm tư, trong tay nắm chặt kính bát quái.

Lạc Thanh gọi.

“Tiểu Kiều, đi thôi.”

Thịnh Kiều giật mình tỉnh lại, chăm chăm nhìn mảnh giấy trong tay Tằng Minh, sắc mặt trắng bệch, nhỏ giọng nói.

“Tôi có một suy đoán…”

Mọi người tò mò vây lại. Thịnh Kiều nuốt nước miếng, tiếp tục nói.

“Sau khi chúng ta đi vào thành, không trung luôn có màu đỏ cho nên quên mất khái niệm về thời gian, không biết bản thân đang ở buổi sáng hay buổi tối. Nếu tôi suy đoán không lầm, tiếng gà gáy vừa rồi ở phiên chợ là tiếng gà gáy sáng, nghĩa là thời điểm hiện giờ là ban ngày.”

Thịnh Kiều run rẩy chỉ vào tấm giấy trong tay Tằng Minh.

“Cho nên có thể hay không, tấm giấy kia thực ra chính là con ngựa trắng. Ban ngày là giấy. Ban đêm thành ngựa.”

Tằng Minh hoảng sợ vung tay ném ngay tấm giấy ra ngoài.

Mọi người: “…”

Aaaaaa trời ơi, tổ tiết mục cư nhiên dám chơi lớn như vậy…. huhu… mau thả chúng tôi ra!!!!