Biết tin Thịnh Kiều sẽ tham gia tống nghệ siêu khủng bố, vòng bạn bè sôi nổi an ủi cô.
Chung Thâm >> Biết khó vẫn nhận, dũng khí đáng khen, tại hạ bội phục, nếu có sợ hãi, gọi điện từ xa.
Phó Tử Thanh >> Trong tiết mục, các NPC đều là nhân viên công tác giả dạng, đến lúc đó hẳn sẽ có máy quay trực diện để xem phản ứng. Chỉ là quay hình thôi, đừng tự mình dọa mình.
Nhạc Tiếu >> Kiều Kiều, người đại diện biết rõ chị sợ ma còn nhận cái chương trình khủng bố này, có phải anh ta đối xử với chị không tốt không? Nếu chị bị khi dễ, đừng chịu đựng một mình, có gì thì phải nói ra nha.
Sau đó Nhạc Tiếu còn thẹn thùng bồi thêm.
“Kiều Kiều, thật hâm mộ chị có thể quay hình cùng Thẩm Tuyển Ý. Đến lúc đó có thể giúp em xin một tấm poster có chữ ký không?”
Thịnh Kiều muốn nổi giận.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
“Muốn chữ ký của anh ta làm gì? Chị xin chữ ký của Hoắc Hi cho!!!!”
“… không muốn Hoắc Hi, em đâu phải fan anh ta. Em chỉ muốn của Thẩm Tuyển Ý.”
“Ồ… không ngờ em là Ý Nhân ẩn hình? Lần trước chị nhờ em bỏ phiếu cho Hoắc Hi, em đem toàn bộ phiếu cho Thẩm Tuyển Ý. Chị còn tưởng em bị trượt tay, thì ra là cố ý!!!!”
“… dù sao Hoắc Hi cũng không thiếu vài lá phiếu của em mà, cho nên đương nhiên muốn bỏ phiếu cho Tuyển Ý ca ca yêu dấu nha.”
“Tiếu Tiếu, em có biết bạn bè kỵ nhất là chuyện gì không?”
“Chuyện gì?”
“Fan đối thủ của nhau.”
“…”
Không ngờ chị là Hi Quang nhaaaaaaaaa
Ngay cả người đang ở Paris hoa lệ là Phùng Vi cũng gọi điện về hỏi thăm xem Thịnh Kiều có cần cô nhờ cha mẹ dưới quê đi miếu linh sơn cầu bùa hộ mệnh giúp hay không.
Thịnh Kiều nhìn một đống vật trừ tà nằm la liệt trong nhà, tiếc nuối cự tuyệt.
Buổi tối, Thịnh Kiều nhận được một phần chuyển phát nhanh, bên trong là sách giáo khoa môn chính trị cấp 3. Trên bìa sách giáo khoa còn có nhãn vở, đề tên “Lục Nhất Hàn”. Trang nhất bên trong sách có rất nhiều chữ viết và tên viết khác nhau.
Thịnh Kiều:???
Không lâu sau, Lục Nhất Hàn gọi điện tới, hứng thú bừng bừng hỏi.
“Kiều tỷ, chị có nhận được sách chính trị do nam sinh toàn khối của em chuẩn bị không? Nam sinh toàn khối mỗi người đều tự mình ký tên. Đây là quyển sách tràn ngập dương khí đấy. Không những có thể trừ tà mà lỡ như chị quên nội dung khẩu quyết giá trị quan của đảng viên thì có thể mở ra tham khảo đó nha.”
“Lục Nhất Hàn, gần đây môn toán của em lại rớt điểm đúng không?”
“Ách…”
o0o
Sau khi hoàn thành kỳ quay hình cho Tinh Quang Thiếu Niên, Thịnh Kiều xuất phát đi Thái Lan. Bối Minh Phàm an bài Đinh Giản và Chu Khản cùng đi với cô. Một nam một nữ thuận tiện rất nhiều.
Đêm trước ngày xuất phát, Đinh Giản tới nhà giúp Thịnh Kiều thu xếp hành lý, lại phát hiện cô đã gói gém xong hết. Đinh Giản định mở vali kiểm tra xem có thiếu cái gì không, Thịnh Kiều đè vali, không cho mở.
Đinh Giản nhìn nhìn, hoài nghi hỏi.
“Kiều Kiều, chị bỏ cái gì trong vali?”
“Một ít đồ sinh hoạt và áo quần thôi.”
“Vậy vì sao không cho em kiểm tra?”
“Lười thu dọn lại.”
Đinh Giản tin sao? Đương nhiên không. Nhất quyết muốn kiểm tra. Thịnh Kiều thở dài.
“Được rồi, kỳ thật là một ít lễ vật của fan tặng.”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như kính bát quái, hàng ma xử, còn có kiếm gỗ đào.”
“???”
Chị gái à, chị cho rằng chị chuẩn bị đi đuổi quỷ sao?
Đinh Giản hít sâu một hơi, giải thích.
“Mấy món này không thể đem lên máy bay. Hơn nữa, để người ngoài nhìn thấy chị mang mấy thứ này, họ sẽ nghĩ thế nào? Mới thời gian trước chị còn hướng trung ương tỏ lòng trung thành với giá trị quan của Đảng. Bây giờ lại đối nghịch với chủ nghĩa khoa học, rơi vào mê tín dị đoan, Đảng bộ sẽ nghĩ gì về chị chứ?”
“…”
Đinh Giản đau đớn nói tiếp.
“Chẳng lẽ ánh sáng của Đảng còn chưa đủ giúp chị xua tan sợ hãi sao?”
“…”
Nhân viên của Bối Minh Phàm đều độc miệng giống anh ta đi?
Cuối cùng, dưới sự cưỡng chế của Đinh Giản, hàng ma xử và kiếm gỗ đào bị lấy ra. Thịnh Kiều dùng sinh mạng ra uy hϊếp mới giữ lại được kính bát quái.
Tấm gương kia chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, lại rất tinh xảo, do fan tặng, vừa vặn có thể mang theo trong người. Thịnh Kiều đem kính bát quái với tấm hình có chữ ký của Hoắc Hi đặt trong hầu bao, hai tầng bảo hộ, càng an tâm.
Trước khi ngủ, Hoắc Hi nhắn tin video cho cô.
Anh chưa từng nhắn tin video. Thịnh Kiều kích động đến té khỏi giường.
Bấm nhận video, chỉ có vài giây ngắn ngủn. Hình ảnh cận mặt, phóng đại ngũ quan xinh đẹp không tì vết, này mắt này mũi, tỷ lệ hoàn hảo.
Trong video, Hoắc Hi nói.
HH >> Quay tiết mục đừng sợ, đều là giả.
Thịnh Kiều che ngực, thét chói tai.
Thần tượng của cô là hạt đậu ngọt ngào nhất thế giới này!!!!!!!!!!
Ngày hôm sau, buổi sáng 10 giờ, cô lên máy bay tới Thái Lan. Sau khi hạ cánh, tổ tiết mục sẽ có người tiếp đãi.
Phương Bạch lái xe đưa 3 người ra phi trường. Lần hành trình này cậu không được đi theo, cho nên ở trên xe cứ lải nhải nhắn nhủ Đinh Giản phải chú ý cái này cái kia, khiến Đinh Giản phiền muốn chết.
“Hồi tôi làm trợ lý thì cậu còn ngồi trên ghế nhà trường kìa. Cậu nói mấy chuyện này chẳng lẽ tôi không biết sao? Không thì cậu đi đi, đi đi?”
Phương-ủy khuất muốn khóc-Bạch.
“Tôi rất muốn đi có được không hả.”
“…”
Đến sân bay, dòng người chen chúc, liếc mắt liền biết là fan đến đưa cơ. Thịnh Kiều nhìn thấy một biển đèn sáng rực, hưng phấn reo lên.
“Oa, nhiều fan tới đưa cơ như vậy a~”
Đinh Giản liếc một cái.
“Đó là fan của Thẩm Tuyển Ý.”
Thịnh Kiều: …
Không ngờ Thẩm Tuyển Ý ngồi cùng phi cơ với cô.
Thịnh Kiều vừa bước xuống xe, bảo an sân bay liền đi tới che chở cho cô đi vào trong. Tuy rằng đại bộ phận đám đông là Ý Nhân – fan của Thẩm Tuyển Ý, nhưng fan Kiều cũng không ít. Giữa một biển bảng đèn màu đỏ, lấp lóe vài bảng đèn màu bạc, tựa như ngôi sao nhỏ chiếu sáng trên bầu trời.
Nhìn thấy Thịnh Kiều, bọn họ liền vây quanh chạy tới, mồm năm miệng mười căn dặn đủ điều, chú ý an toàn, đừng hoảng sợ, tin tưởng vững chắc vào chủ nghĩa duy vật.
Có fan còn đưa thêm lễ vật, phần lớn là thư, còn có hoa, cũng có đồ ăn vặt. Thịnh Kiều thả chậm bước chân, đưa tay nhận hết. Hiện tại, rất ít nghệ sĩ nhận lễ vật của fan ở sân bay. Một số fan Kiều vì lần này không chuẩn bị nên sốt ruột la lớn.
“Kiều Kiều! Chờ chị trở về, chúng em lại tới tặng lễ vật.”
Thịnh Kiều nói.
“Giá trị hơn 100 tệ sẽ không nhận.”
Fan Kiều bị sủng muốn khóc.
Trong đám người, Thịnh Kiều nhanh mắt nhìn thấy vị trạm tỷ mà cô thường xuyên liên lạc để chụp ảnh cũng ở, đứng ở vòng ngoài, ôm máy ảnh, điên cuồng chụp.
Lần này Thịnh Kiều không liên hệ yêu cầu, người ta vẫn tới, xem ra đã rơi hố thành fan Kiều rồi.
Đang vừa đi vừa nói chuyện cùng fan, phía sau bọn họ đột nhiên có tiếng thét kinh thiên động địa. Âm lượng cỡ này chỉ có thể là Thẩm Tuyển Ý tới rồi. Những người qua đường đang vây quanh Thịnh Kiều cũng nhanh chóng rời bỏ, chạy qua trận địa bên kia.
Thẩm Tuyển Ý nhiều fan, trật tự đưa đón sân bay rất loạn, đem toàn bộ đại sảnh vây chật như nêm cối. Thịnh Kiều quay đầu nhìn thử. Một mảnh toàn là đầu người với đầu người, nếu không có bảo an và bảo tiêu giúp đỡ, dám chừng Thẩm Tuyển Ý sẽ bị đạp chếp ở bên trong.
Một fan Kiều nào đó đột nhiên bất an nói.
“Kiều Kiều, chị ngàn vạn lần đừng xào couple với Thẩm Tuyển Ý nha. Lưu lượng thật đáng sợ. Bọn em xé không nổi.”
Thịnh Kiều vẻ mặt kiên định cự tuyệt.
“Yên tâm. Tuyệt đối sẽ không.”
Đùa cái gì vậy? Cùng đối thủ xào cp? Vậy cô còn xứng gọi là Hi Quang sao? Nếu Hoắc Hi biết được, khai trừ khỏi fandom hoặc đánh gãy chân chỉ là việc nhỏ…
Đối với Hi Quang, Thịnh Kiều chỉ có thể bị cho là đang cọ nhiệt độ, không xứng gọi là đối thủ.
Chân chính đối thủ phải là người có nhân khí, thực lực, định vị, lực lượng ngang tầm, tỷ như Thẩm Tuyển Ý. Hai người này không thể đơn giản gọi là đối thủ, phải xưng là địch nhân trời sinh. Bởi vì cả hai đều có nhân khí và định vị không sai biệt lắm. Một năm 365 ngày đều bị quần chúng mang ra so sánh, nhãn hàng mang ra chọn tới chọn lui, tranh đoạt từng bìa tạp chí, từng cái tài nguyên. Tư liệu hắc không biết thật giả của mỗi người vừa xuất hiện, bọn họ liền xé nhau, quăng nước bẩn lên mặt đối phương.
Khi cô vẫn còn là Kiều Tiều, du học ở nước ngoài, sau khi bị hố chuyện thuê nhà, cô phải tìm chỗ trọ ngay sau khi khai giảng, ở diễn đàn trường đăng bài tìm bạn cùng phòng.
Ngày hôm sau có một nữ sinh Trung Quốc liên hệ với cô. Hai người vừa gặp mặt đã như quen biết từ lâu, tuổi tác gia thế đều tương đương, uống xong một buổi trà chiều liền xem nhau như tỷ muội. Ăn cơm tối, đi dạo phố mua sắm, lúc đi ngang quảng trường, nhìn thấy bảng đèn LED đang chạy tiếp ứng sinh nhật cho Hoắc Hi. Tỷ muội kia tỏ vẻ khinh thường nói.
“Rác rưởi.”
“Tỷ muội, là Ý Nhân sao?”
“Đúng vậy. Người nhà ư?”
“Không, đối diện.”
Sau đó hai người liếc nhau, vẻ mặt vô cảm, xoay người quay lưng, ở ngã tư đường, mạnh ai nấy đi.
Ở cổng bảo an thì gặp Thẩm Tuyển Ý. Anh ta mới gian nan từ trong đám người chen lấn mà ra. Mũ đều bị kéo lệch. Đi tới đứng sau lưng Thịnh Kiều, chỉnh lại vành nón, giống như thở ra một hơi, xoay người vẫy tay với fan.
Trong đại sảnh lại vang lên một trận thét chói tai. Tiếng la vang lên từng trận, từng trận.
“Bảo bối, thuận buồm xuôi gió. Cả nhà chờ anh trở về!
“Bảo bối, bảo bối, nhìn mama, nhìn mama, ở chỗ này nè.”
“Ông xã, em yêu anh aaaaaaaaaaa”
Thẩm Tuyển Ý giống như còn ngại tiếng thét chưa đủ cao, quay đầu quăng thêm một cái hôn gió. Thịnh Kiều sau đó có cảm giác màng nhĩ đều muốn thủng.
Đúng vậy, Thẩm Tuyển Ý chính là lẳиɠ ɭơ như vậy, suốt ngày trêu đùa fan.
Không cưới người ta thì trêu đùa làm gì a?
Vẫn là bảo bối của cô tốt nhất, chưa bao giờ chủ động trêu đùa, toàn là fan trêu anh.
Sau khi đi vào, Thịnh Kiều xoay người vẫy tay với fan Kiều.
“Tạm biệt. Trên đường về các bạn nhớ chú ý an toàn.”
Fan Kiều tới sớm hơn nên đứng ở phía trước, vui vẻ phất tay.
“Kiều Kiều, tạm biệt. Chúng em chờ chị trở về.”
Thẩm Tuyển Ý hình như lúc này mới chú ý tới cô, dời mắt khỏi điện thoại, ngẩng đầu nhìn qua. Trợ lý bên cạnh anh ta lập tức tiến tới chào hỏi.
“Tiểu Kiều lão sư cũng ở đây nha, thật trùng hợp.”
Đinh Giản trợn mắt trong lòng. Thiết~ giờ mới thấy chúng ta? Chẳng phải thấy từ sớm rồi sao? Đúng là mắt chó mọc trên đỉnh đầu.
Thịnh Kiều lễ phép cười đáp lễ.
“Thật trùng hợp.”
Thẩm Tuyển Ý nhét điện thoại vào túi, khóe miệng cong cong.
“Tiểu Kiều, xin chào. Lần đầu gặp mặt, xin chiếu cố nhiều hơn.”
“Thẩm lão sư, xin chào. Không dám nhận chiếu cố, anh mới là tiền bối mà.”
“Khách khí cái gì. Đến lúc đó còn phải nhờ khẩu quyết giá trị quan của cô tới cứu tôi đó.”
“…”
Không, tôi không có ý định chia cho anh một chút ánh sáng của Đảng nào hết á.
Qua khỏi cổng bảo an, lỗ tai mới được yên tĩnh. Phía Thẩm Tuyển Ý có vài trạm tỷ mang máy ảnh vào theo, không biết có phải sẽ bay chung chuyến hay không.
Trong mắt Hi Quang, chung chuyến bay như thế này sẽ bị liệt vào dạng fan tư sinh (fan cuồng), tuyệt đối nghiêm cấm. Nhưng có vẻ như Thẩm Tuyển Ý lại không để ý. Trong phòng VIP, vừa ngồi xuống ghế, anh ta liền nhét tai nghe, cúi đầu chơi di động.
Thịnh Kiều muốn uống trà sữa, Đinh Giản đi mua cho cô. Chu Khản đang kéo vali hành lý. Thịnh Kiều nhàm chán lấy di động ra chơi Vương Giả Vinh Diệu.
Cứ theo ngày thường, chọn nhân vật bản thân am hiểu nhất – thích khách, dẫn dắt toàn đội. Vừa lấy được tứ sát, cô hơi ngẩng đầu vặn cổ, phát hiện bên cạnh mọc thêm một cái đầu.
Thẩm Tuyển Ý không biết từ khi nào đã ngồi xuống bên cạnh cô, tán thưởng nói.
“Cô thật trâu bò nha~”
“???”
Anh ta nở nụ cười rạng rỡ, trưng điện thoại ra.
“Nào, thêm wechat đi, chúng ta cùng đánh.”
“…”
Không, tôi không muốn.
Thấy Thịnh Kiều không phản ứng, anh ta lại nói.
“Được, đợi cô đánh xong ván này. Không vội. Đánh xong ván này chúng ta mới kết đội.”
Thịnh Kiều yên lặng cúi đầu.
Diệt boss xong, không bất ngờ, cô nhặt được MVP (Most Valuable Player = game thủ có thành tích cao nhất trong đội). Thẩm Tuyển Ý gấp đến không chờ nổi, mở QR của tài khoản wechat ra.
“Tới, mau quét tôi, mau quét tôi.”
“…”
Trợ lý bên cạnh giải thích với Thịnh Kiều.
“A Tuyển của chúng tôi rất thích chơi game. Nhưng vì lịch trình làm việc dày đặc, không có thời gian luyện tập.”
Được rồi, cậu cứ nói thẳng anh ta là tay gà mờ đi, tôi hiểu được.
Bảo bối à, em không phải cố ý thêm wechat, không phải cố ý dây dưa với anh ta. Em là bị bắt buộc. Bảo bối, anh nhất định phải thấu hiểu cho em nha… huhu…
Thêm bạn tốt, Thẩm Tuyển Ý lập tức mở trò chơi, gửi thư mời. Thịnh Kiều nhìn, đẳng cấp bạc. Còn thua cả Chung Thâm.
Thịnh Kiều nói.
“Không tổ đội được. Cấp bạc không thể đánh cùng vương giả.”
Thẩm Tuyển Ý không nói hai lời, đem di động của mình nhét vào tay Thịnh Kiều.
“Vậy chúng ta đổi. Tôi giúp cô thua. Cô giúp tôi thắng. Đợi đẳng cấp của chúng ta không sai biệt lắm, liền có thể tổ đội rồi.”
A???
Chẳng trách xưng đối thủ… anh ta đúng là một tên thiếu đánh mà.