Lão Bà Fan Hiểu Biết Một Chút

Chương 22: Hoắc Hi chính là thần hộ mệnh lớn nhất của cô

Edit: ntkd8yanpurple, Fuurin

Beta: Fuurin

•☆•☆•☆•☆•☆•☆•☆•☆•☆•☆•

Chương 22: Hoắc Hi chính là thần hộ mệnh lớn nhất của cô.

Thu thập xong hành lý, mọi người cùng nhau xuống lầu ăn lẩu. Vì là lần đầu tiên tự mình ở nhà nấu nên không khí rất náo nhiệt, mọi người không ai ăn kiêng, ngay cả Phùng Vi cũng ăn không ít.

Chỉ là khi nói chuyện phiếm, Sư Huyên luôn cố ý hay vô tình bỏ qua Thịnh Kiều, mỗi khi đề tài chuyển đến trên người Thịnh Kiều, cô ta hoặc là không nói tiếp, hoặc là khéo léo đổi đề tài, không bao lâu sau mọi người đều phát hiện dường như cô ta và Thịnh Kiều có gì đó không đúng.

Chung Thâm là người bênh vực bạn mình, ngay lập tức trở nên không vui, Thịnh Kiều ở dưới bàn đá anh ta một cái, anh ta mới không nổi cơn tại chỗ. Hàn huyên một lát lại nói đến kế hoạch công việc của từng người, Sư Huyên cười nhẹ nói: “Ca khúc thời gian trước sư huynh viết cho tôi đã thu âm xong rồi, hai ngày nữa sẽ phát hành.”

Cô ta nói lời này rất thông minh, rõ ràng là cô ta nhờ Hoắc Hi viết ca khúc, lại nói giống như Hoắc Hi chủ động viết vì cô ta vậy. Fan Sư Huyên trên làn đạn đều đồng loạt đánh【 chờ mong bài hát mới của Huyên Huyên 】, Hi Quang cũng bởi vì Sư Huyên lúc trước không có buộc chặt Hoắc Hi, đối với cô ta cũng không có địch ý gì, cũng sôi nổi đánh 【 chờ mong hợp tác 】.

Nhạc Tiếu cắn một miếng bò viên, mơ mơ hồ hồ hỏi: “Ca khúc gì vậy? Tình ca sao?”

Cô ấy kỳ thật cũng chỉ là thuận miệng hỏi, loại việc trong không khí gia đình như ăn lẩu thế này thường thường sẽ khiến người ta thả lỏng cảnh giác, nói chuyện cũng quên dùng não, sau khi hỏi xong mới phản ứng là đang phát sóng trực tiếp, những lời này có hơi quá ái muội rồi.

Fan lưu lượng kỵ nhất là sự mập mờ ái muội, Nhạc Tiếu đang nghĩ làm sao vớt vát một chút thì lại thấy Sư Huyên cúi đầu cười cười không nói chuyện, giống như đang ngầm thừa nhận.

Đôi đũa bị Thịnh Kiều dùng sức nắm chặt, trứng cút trong chén bị kẹp đến dập nát.

Ngay sau đó liền nghe được Hoắc Hi nói: “Tôi không viết tình ca.” Mọi người sửng sốt, anh lại dường như không có việc gì, “Cảnh tượng trong bài hát đưa cô miêu tả một người trong bóng đêm đang đuổi theo ánh sáng, nếu cô cho người viết lời thành tình ca thì tốt nhất nhân lúc chưa phát hành sửa chữa lại đi, nếu không câu từ ý nhạc không khớp.”

Sư Huyên vẫn chỉ cười nhẹ: “Đã biết.”

Khi cúi đầu dùng bữa, đáy mắt lại hiện lên một tia tức giận.

Thịnh Kiều đã ăn no đến chín phần đột nhiên cảm thấy mình còn có thể gặm thêm hai cái chân gà nữa.

Thời điểm cơm nước thu thập xong xuôi, Nhạc Tiếu lén gọi Sư Huyên qua một góc, tránh ống kính camera hỏi: “Huyên Huyên, cậu và Tiểu Kiều có mâu thuẫn gì sao?”

Biểu tình của Sư Huyên cứng lại một chút, sau đó lại cười cười: “Không có mà, sao lại hỏi như vậy?”

“Cảm giác cậu không quá thích cô ấy, mình lúc trước cũng có chút thành kiến với cô ấy, thật ra Tiểu Kiều là người khá tốt, cậu tiếp xúc sẽ biết.”

Sư Huyên nghiêng đầu nhìn Thịnh Kiều đang chăm chú lau bàn, thu hồi ánh mắt mỉm cười nói: “Không thể nào.” Dừng một chút, lại nói: “Chỉ là không phải người cùng một thế giới, không cần thiết phải quen biết.”

Cũng đúng.

Một người là thiên kim tiểu thư, gia thế hiển hách, thân thế trong sạch, một người chỉ tốt nghiệp sơ trung, gia cảnh bần cùng, còn bị chụp qua ảnh nude, lịch sử đen lật cả trăm trang cũng chưa hết.

Người như Sư Huyên khó tránh khỏi khinh thường cô.

Nhạc Tiếu cũng xuất thân giàu có, có thể lý giải sự thanh cao của Sư Huyên, nhưng hiện tại cô ấy cũng thật lòng xem Thịnh Kiều là bạn bè, liền chỉ cười một chút, không nói thêm nữa, gia nhập hội thu dọn phòng bếp.

Trong phòng bếp nháo ồn ào, Thịnh Kiều đang chỉ huy bọn họ dọn dẹp.

Sư Huyên nhàn nhạt cười đứng ở một bên, một bộ dạng không tranh không đoạt, làn đạn đều nói:【 Giống như có một đường ranh giới vô hình, bên kia là hồng trần thế tục, bên này là tiên cảnh phiêu nhiên 】

【 Huyên Huyên chính là tiên tử mà 】

【 Tôi cảm thấy có câu thơ rất hợp với cô ấy, "Chất bản khiết lai hoàn khiết khứ" (Thân kia trong sạch muôn vàn), Huyên Huyên của chúng tôi sau này còn phải về Thiên cung mà 】

【 Đằng trên thổi phồng tôi còn nhịn, lầu trên sử dụng bản án Lâm muội muội của tôi quá trớn rồi nha! 】

【 Lại còn "Chất bản khiết lai hoàn khiết khứ", cái giới giải trí như cái chảo nhuộm lớn này đã vào thì còn trong sạch thuần khiết gì chứ? Tôi thấy sớm muộn gì cũng rơi vào bùn thôi 】

【 Mở miệng nguyền rủa nm* ngươi chết đi 】

(*) nm là viết tắt của từ nanomet, chắc đại ý là nguyền rủa mỗi nanomet trên người ngươi đều chết đi

【 "Chất bản khiết lai hoàn khiết khứ" không phải lời nguyền rủa? Đều là phán quyết tử hình, lầu trên có thể sử dụng Lâm Đại Ngọc* để so sánh tôi sao lại không thể dùng Diệu Ngọc* để hình dung? Dùng hai vị này đều là tôn trọng nghệ sĩ nhà các người rồi, từng ngày không điểm bức số 】

(*) Lâm Đại Ngọc và Diệu Ngọc đều là nhân vật trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng của tác giả Tào Tuyết Cần.

Làn đạn ồn ào đến long trời lở đất, trên mặt Sư Huyên duy trì đạm nhiên nhưng trong nội tâm u ám đã quay cuồng từ lâu.

Cô ta chán ghét Thịnh Kiều không chỉ bởi vì không phải người cùng một thế giới, cô ta khinh thường cô còn vì một nguyên nhân, tổng nghệ này vốn dĩ cô ta mới là khách quý thường trú.

Công ty muốn ép khô giá trị của Thịnh Kiều đến tối ưu mới có thể ở một giây cuối cùng đạp Thịnh Kiều ra thay thế cô ta, cô ta vốn dĩ cũng chướng mắt tổng nghệ này, không để ý chuyện thay người, nhưng ai cũng không nghĩ tới Hoắc Hi sẽ đến.

Địa vị hiện tại của Hoắc Hi rất cao, đã rất ít tham gia loại tổng nghệ này, lần này đến tiết mục này cũng là vì khi mới xuất đạo đã nhận ân tình của tổng đạo diễn tiết mục này, đạo diễn tự mình tới cửa mời, anh mới không từ chối.

Vì bảo trì tính thần bí và tăng độ hot của tiết mục, đạo diễn đã giấu tin tức này không để bất cứ người nào biết.

Nếu như Tinh Diệu sớm biết rằng lưu lượng nửa giới giải trí muốn tham gia tiết mục này thì nói gì cũng sẽ không đẩy Thịnh Kiều đến. Sư Huyên ngày hôm qua đi họp ở công ty, nghe nói Cao Mỹ Linh đã tức giận đến phải nhập viện.

Cô ta đề nghị với người đại diện, cô ta muốn đến làm khách mời kì một.

Cô ta thích Hoắc Hi, từ rất sớm trước kia đã thích, lúc anh còn chưa xuất đạo.

Cô ta gọi Hoắc Hi là sư huynh, không phải chỉ vì hai người có cùng công ty quản lí, mà là do bọn họ đều tốt nghiệp ở đại học Colombia, cô ta là đàn em của anh.

Chẳng qua khi đó người theo đuổi Hoắc Hi quá nhiều, có lẽ Hoắc Hi cũng không nhớ cô ta là ai. Sau đó Hoắc Hi xuất đạo, một lần đã trở nên nổi tiếng, càng thêm khó có thể với tới.

Tiến vào giới giải trí không phải chỉ là đến chơi như fan nói. Cô ta là vì Hoắc Hi.

Vì vậy mà từ bỏ học vị thạc sĩ kinh tế học của chính mình, không để ý đến sự phản đối của người nhà, khăng khăng bước vào cái vòng luẩn quẩn này, còn đặc biệt chọn ký hợp đồng với Tinh Diệu.

Cho rằng có thể gần anh một chút, lại phát hiện vẫn như cũ rất xa.

So với hình tượng không màng danh lợi, không muốn tranh đoạt mà cô ta đắp nặn ra thì Hoắc Hi mới là người chân chính không hứng thú với bất cứ thứ gì. Không thể nói anh lạnh lùng, ít nhất sự lạnh lùng người khác vẫn có thể cảm nhận được. Anh đạm nhạt tựa như một cơn gió, bắt không được nhìn không thấy, vẫn chưa cảm nhận được gì thì anh đã lướt đi xa rồi.

Trông cô ta có vẻ cái gì cũng không thèm để ý, không tranh không đoạt, đó là vì những thứ xung quanh cô ta từ nhỏ đều là thứ tốt nhất, chỉ cần nhướng mắt đã có thể vượt qua người phía sau, căn bản không cần phải tranh đoạt.

Lần té ngã đầu tiên trong đời là thua trước Hoắc Hi.

Bảo cô ta làm sao có thể cam tâm.

Một cái Thịnh Kiều cô ta nhìn còn ngại bẩn thì có tư cách gì ở bên cạnh Hoắc Hi.

Nhưng cô không chỉ ở bên cạnh, đã vậy còn rất vui vẻ, mấy người ở đây còn đối với cô nói gì nghe nấy, trái Kiều Kiều phải Kiều Kiều, nếu không phải vì đang phát sóng trực tiếp, Sư Huyên đã sớm ném sắc mặt.

Chờ dọn dẹp xong mọi thứ, sắc trời đã tối, Nhạc Tiếu lại đề nghị xem phim kinh dị, mọi người lập tức ồn ào đồng ý, vì tạo bầu không khí còn đặc biệt kéo màn tắt đèn, chờ lúc Thịnh Kiều cắt xong trái cây đi ra, thiếu chút nữa bị tiếng thét chói tai và hình ảnh nữ quỷ áo hồng đột nhiên xuất hiện trên màn hình TV hù chết.

Cô đặt dĩa trái cây lên bàn trà, bỏ lại một câu “Tôi có chút mệt.”, rồi như chạy trốn mà bò lên lầu.

Dưới lầu còn thường thường có tiếng thét chói tai, trình độ sợ quỷ của cô người khác khó có thể hiểu được, từ một hình ảnh có thể liên tưởng lung tung nhiều thứ, vừa rồi trong lúc vô ý thấy khuôn mặt nữ quỷ trên TV, bây giờ ngay cả toilet cũng không dám vào, trong đầu đều là hình ảnh phản chiếu của nữ quỷ vừa thấy trong gương.

Ở trong phòng lăn lộn cả buổi, thật sự chịu không được liền nhắn tin cho Chung Thâm, bảo anh ta đi lên cùng mình đi toilet rửa mặt.

Kết quả Chung Thâm xem phim kinh dị quá mê mẩn, nửa ngày cũng chưa trả lời tin nhắn của cô, Thịnh Kiều lại gọi điện thoại cho anh ta, lần này vậy mà điện thoại được nhận rất nhanh, giọng nói bị đè thấp như ăn trộm: “Sao vậy? Có chuyện gì mà cần gọi điện thoại thế?”

“Anh lên lầu một chút đi.”

“Chuyện gì vậy? Tôi đang xem đến đoạn gay cấn đó!”

“Anh có lên hay không?”

“…… Được được được, lên.”

Cúp điện thoại, Thịnh Kiều thở phào một hơi, lấy dây thun cột tóc lên, rất nhanh cửa phòng đã bị gõ, cô chậm chậm đi mở cửa, oán giận: “Chỉ biết xem phim kinh dị, phim kinh dị có cái gì hay? Đều là giả……”

Lời chưa nói xong tắc ở cổ họng, biểu tình cô như đang gặp quỷ nhìn Hoắc Hi đang ở ngoài cửa.

“Anh…… Anh sao lại ……” Đầu lưỡi như bị xoắn lại, hơn nửa ngày mới lưu loát: “Sao lại là anh? Chung Thâm đâu?”

“Anh ta đang xem phim, không muốn đi. Cô sao vậy?”

Thịnh Kiều ở trong lòng mắng Chung Thâm đến máu chó phun đầu, trên mặt cười ha hả: “Không, không sao cả, không có việc gì, anh cứ xuống đi.”

Hoắc Hi đánh giá cô vài lần, cười như không cười, “Biết là giả mà còn sợ?”

Thịnh Kiều phát ngốc: “Cái gì?”

Hoắc Hi lắc đầu, “Không phải muốn rửa mặt sao? Đi thôi.”

Thịnh Kiều: “……”

Không, em không có, không phải em.

Đi hai bước, thấy cô còn đứng tại chỗ, đạm thanh nói: “Nhanh lên.”

Thịnh Kiều bộp một cái liền nhấc chân, vội vàng vọt qua.

Phòng cô ở không có toilet riêng, vẫn luôn dùng chung toilet công cộng này với Phùng Vi. Hoắc Hi đứng ở cửa, cánh tay ôm ngực, thân mình hơi nghiêng dựa khung cửa, tùy ý quan sát.

Thịnh Kiều bóp kem đánh răng, bắt đầu đánh răng, lần này thì không còn sợ nhìn thấy nữ quỷ trong gương nữa, mặt gương phản chiếu ra bóng người của Hoắc Hi, có ánh đèn ấm áp chiếu xuống, bao phủ một vùng ánh sáng dịu dàng.

Ô ô ô, mẹ ơi, con yêu anh ấy, anh ấy đang sáng lên kìa.

Hoắc Hi thình lình quay đầu lại, đối diện nhìn cô qua tấm gương: “Cô còn muốn ngậm kem đánh răng bao lâu?”

Thịnh Kiều run lên, kéo về tâm hồn mê trai, cúi đầu nhanh chóng đánh răng rửa mặt, liền mạch lưu loát!

Người xem trực tiếp một lời khó nói hết.

Sau khi Thịnh Kiều lên lầu thì phát sóng trực tiếp liền cắt phân kính, nhưng người lại đây xem cô không nhiều lắm, cho đến khi Hoắc Hi đột nhiên rời đi màn hình chính, tiến vào phòng phát sóng trực tiếp của Thịnh Kiều, rất nhiều người xem và Hi Quang đều theo lên đây.

【 Hình ảnh làm tôi khó chịu nghiêm trọng 】

【 Rửa mặt còn muốn tìm người ở bên cạnh, cô ta cho rằng mình là trẻ nhỏ ba tuổi sao? 】

【 Thật xứng với danh thuốc cao bôi trên da chó 】

【 Aizz, đều do bảo bối quá thân sĩ, phần ôn nhu này Thịnh Kiều có bao giờ được nhận đâu 】

【 Người quang minh chính đại không nói mờ ám, tôi cũng muốn Hoắc Hi trông tôi rửa mặt 】

【 Người quang minh chính đại không nói mờ ám, vừa rồi người Thịnh Kiều gọi điện thoại cho là Chung Thâm, là Hoắc Hi nhà các người tự mình đi lên, chuyện này cũng có thể đập lên đầu Thịnh Kiều? Hết chỗ nói rồi 】

【 Kiều của tôi vừa rồi rõ ràng là bị phim kinh dị dọa rồi, cả sắc mặt cũng thay đổi. Gọi bạn đến đi cùng cô ấy không được sao? Gọi cũng không phải là Hoắc Hi, là nhà các người tự mình đi lên, bây giờ còn cắn ngược lại 】

【 Người qua đường, Hoắc Hi đủ thân sĩ, Thịnh Kiều cũng không sai, hai nhà có thể không xé sao? 】

【 Xé cô ta? Cô ta còn không xứng. 】

【 Không xứng thì câm miệng, có phải còn muốn bọn tôi phải ba quỳ chín lạy khấu tạ hoàng ân hay không? 】

【 Tôi không hiểu, những khách quý hiện tại xem nhau như bạn bè ở chung cũng rất tốt mà, Chung Thâm muốn xem phim để Hoắc Hi đi lên sao lại không được? Thịnh Kiều sợ hãi Hoắc Hi ở bên cạnh trông xem cô ấy sao lại không được? 】

【 Chính là không được! Không muốn thấy Thịnh Kiều ở trong cùng khung ảnh với Hoắc Hi, không muốn Thịnh Kiều lây dính một chút nào đến Hoắc Hi, ngay cả nói cũng không muốn thấy bọn họ nói, vừa lòng chưa? Chính là chán ghét Thịnh Kiều, chịu đựng ăn ruồi bọ ghê tởm còn phải nhìn cô ta hỗ động với Hoắc Hi, tôi còn không thể oán giận hai câu? 】

【 Thịnh Kiều rốt cuộc khi nào giải ước sau đó cút ra giới giải trí 】

【 Chờ ngày cô ta cút ra giới giải trí, tôi muốn mời một đoàn vũ sư đi đến ngoài phòng làm việc của Hoắc Hi gõ trống chúc mừng 】

Sự chán ghét căm hận của Hi Quang đối với Thịnh Kiều đúng là đã thâm nhập cốt tủy.

Rửa mặt xong, Thịnh Kiều về phòng, Hoắc Hi chậm rãi đi ở đằng sau, khi đi đến cửa thì đạm thanh nói: “Nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Dạ!” Cô nhấp môi dưới, lại nhẹ giọng nói: “Hoắc Hi, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Trở lại phòng, cảm giác sợ hãi vừa rồi đã giảm không ít, Thịnh Kiều thở dài nhẹ nhõm một hơi thật dài, dùng mũ che lại camera rồi tắt đèn bò lên trên giường, sau đó đeo lên tai nghe mở di động ra.

Tring bộ nhớ ngoại tuyến đều là video của Hoắc Hi.

Cô tắt đèn, click mở video buổi biểu diễn lần trước, mĩ mĩ mãn mãn mà xem. Ma quỷ cái gì đều không tồn tại, Hoắc Hi chính là thần hộ mệnh lớn nhất của cô.

Rõ ràng hiện tại thay đổi một thân phận khác, mỗi ngày đều có thể ở bên cạnh Hoắc Hi, có thể thấy anh, có thể nói chuyện cùng anh, nhưng lúc này nhìn bóng người đang tỏa sáng trên sân khấu trong video, cô lại cảm thấy, đây mới là thời điểm cách anh gần nhất.

Không cần che dấu, không cần kiềm chế, đây là người mà cô thích nhất, mà cô chỉ là fan của anh.

Đây mới là khoảng cách tốt nhất.

Hiện tại trở thành Thịnh Kiều, ngay cả thích cũng phải che dấu.

______☆______

Tác giả có lời muốn nói:

Kẻ thù lớn nhất của tiểu Kiều không phải là công ty và người đại diện, mà là Hi Quang. Ngẫm lại bản thân Tiểu Kiều trước kia có bao nhiêu chán ghét Thịnh Kiều liền có thể hiểu được.

Còn nữa nhé, Thịnh Kiều trước kia là bị toàn dân mạng bôi đen, một cử chỉ một động tác đều sẽ bị phóng đại, là loại người mà uống ngụm nước cũng sẽ bị bôi đen. Đây không phải chuyện một sớm một chiều có thể thay đổi, không gấp được. Cô ấy hiện tại đã thu hút rất nhiều fan, nhưng không có khả năng trong một đêm toàn bộ đều chuyển fan, có anti fan có Hi Quang có thuỷ quân, đây mới là vòng fan chân chính nha. Hơn nữa bản thân Tiểu Kiều tính cách độc lập, cho nên rất nhiều chuyện cô ấy sẽ lựa chọn tự mình giải quyết. Tôi sẽ không để Tiểu Kiều chịu ủy khuất, cho nên cũng hy vọng nhóm tiểu khả ái có thể cho tôi một chút thời gian đẩy mạnh tình tiết nha, được chứ?

________

Chú thích:

(*) Chất bản khiết lai hoàn khiết khứ ("Thân kia trong sạch muôn vàn") nằm trong bài "Táng hoa ngâm" của Lâm Đại Ngọc trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng -

tác giả Tào Tuyết Cần

Táng hoa ngâm _ Bản dịch của nhóm Vũ Bội Hoàng

Hoa bay hoa rụng ngập trời,

Hồng phai hương lạt ai người thương hoa?

Đài xuân tơ rủ la đà,

Rèm thêu bông khẽ đập qua bên ngoài.

Kìa trong khuê các có người,

Tiếc xuân lòng những ngậm ngùi vẩn vơ.

Vác mai rảo bước bước ra,

Lòng nào nỡ giẫm lên hoa thế này?

Vỏ du tơ liễu đẹp thay,

Mặc cho đào rụng, lý bay đó mà.

Sang năm đào lý trổ hoa,

Sang năm buồng gấm biết là còn ai?

Tháng ba tổ đã xây rồi,

Trên xà hỏi én quen người hay không?

Sang năm hoa lại đâm bông,

Biết đâu người vắng, lầu hồng còn trơ?

Ba trăm sáu chục thoi đưa,

Gươm sương dao gió những chờ đâu đây.

Tốt tươi xuân được mấy ngày,

Chốc đà phiêu dạt, bèo mây thêm sầu.

Nở rồi lại rụng đi đâu,

Người chôn hoa những rầu rầu đòi cơn.

Cầm mai lệ lại ngầm tuôn,

Dây trên cành trụi hãy còn máu rơi.

Chiều hôm quyên lặng tiếng rồi,

Vác mai về đóng cửa ngoài buồn tênh.

Ngả người trước ngọn đèn xanh,

Ngoài song mưa tạt, bên mình chăn đơn.

Mình sao vơ vẩn từng cơn?

Thương xuân chi nữa lại hờn xuân chi?

Thương khi đến, hờn khi đi,

Đến lừ lừ đến, đi lỳ lỳ đi.

Ngoài sân tiếng khóc rầm rì,

Chẳng hồn hoa đấy, cũng thì hồn chim.

Hồn kia lảng vảng khôn tìm,

Chim càng lặng lẽ, hoa thêm sượng sùng

Thân này muốn vẫy vùng đôi cánh,

Nơi chân trời liệng cánh hoa chơi!

Nào đâu là chỗ chân trời,

Nào đâu là chỗ có đồi chôn hoa?

Sẵn túi gấm đành ta nhặt lấy,

Chọn nơi cao che đậy hương tàn.

Thân kia trong sạch muôn vàn,

Đừng cho rơi xuống ngập tràn bùn nhơ.

Giờ hoa rụng có ta chôn cất,

Chôn thân ta chưa biết bao giờ.

Chôn hoa người bảo ngẩn ngơ,

Sau này ta chết, ai là người chôn?

Ngẫm khi xuân muộn hoa tàn,

Cũng là khi khách hồng nhan về già

Hồng nhan thấm thoắt xuân qua,

Hoa tàn người vắng ai mà biết ai!

30/12/2019