Bất quá hơi miễn cưỡng, sau khi ăn xong, cuối cùng Tang Giao vẫn bị Cung Mạt đưa xuống tầng hầm nơi hắn ở lúc ban đầu.
Khi đứng trước người đàn ông đang bị xiềng xích trói chặt, tâm trạng của Tang Giao hết sức phức tạp.
Nếu có thể dễ dàng quên những điều đó, cậu cũng sẽ không gọi anh ấy là “A Sinh một cách bàng hoàng sau khi tỉnh dậy như vậy.
Người đàn ông vẫn không nói gì, Tang Giao chần chừ một lúc mới mở miệng gọi “A Sinh.”
“A Sinh” cũng không từ chối cũng không đáp, kể từ khi Tang Giao bước vào, mắt anh ấy chưa bao giờ rời khỏi cơ thể Tang Giao, chứa đựng những cảm xúc tinh tế lẫn thiêu đốt.
Mặt khác, Cung Mạt đứng bên cạnh cười khanh khách nói:
“Tên anh ấy không phải là A Sinh, anh ấy tên là Phó Yến, là con trai của Phó Long, thủ lĩnh của căn cứ thành phố D, Thiếu tướng Phó.”
“A” Tàng Giao kêu lên một tiếng, chậm rãi đổi giọng điệu: “Thiếu…Thiếu tướng Phó.”
Phó Yến cau mày, anh ấy liếc nhìn về phía tên Cung Mạt đang cười cái giọng điệu giả tạo kia, đáp lại:
“...Gọi tôi là A Sinh cũng được.”
“Thế giới đã được anh Cung tạo thành dáng vẻ này rồi, tên tuổi, quân hàm, không có gì là vô nghĩa.” Giọng anh ấy trầm thấp, có chút châm biếm, nhưng giọng điệu vẫn nhẹ nhàng cố ý khi ánh mắt anh chuyển về phía Tang Giao.
Cung Mạt dù bị châm chọc nhưng mặt anh ta vẫn trơ trơ, mắt đào hoa:
“Là một tang thi thì Thiếu tướng Phó à, đừng nói những lời khó chịu này chứ, anh cũng đã trở thành một trong những kẻ hủy diệt thế giới này mà không phải sao?”
Phó Yến cười nhẹ, không quan tâm đến đòn phản công của anh ta.
“Nếu tôi có thể sống sót ra ngoài, thì tôi sẵn sàng tạ lỗi bằng cái chết sau ngày tận thế, nhưng còn anh Cung thì sao?” Anh ấy hạ giọng: “Anh có ý thức như vậy không nhỉ?”
Tang Giao lùi lại một bước có chút khó chịu trước sự mỉa mai của họ, Cung Mạt đột nhiên liếc mắt nhìn cậu:
“Trước khi tôi gặp Giao Giao, đối với tôi không quan trọng là tôi có chết hay không. Bây giờ, cơ thể của cậu ấy là một thứ hấp dẫn chết người đối với tôi rồi.”
Tang Giao cảm thấy ớn lạnh trong lòng: Anh ta thực sự quan tâm đến khả năng siêu nhiên của mình, hay là chỉ một đem mình đi giải phẫu thôi chứ.
Nhưng Phó Yến không biết vì sao trong lời nói của Cung Mạt dường như bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ vài câu, anh ấy nhìn chằm chằm Cung Mạt bằng đôi mắt đỏ ngầu, gần như nghiến răng nói:
“Anh, đúng rồi, cậu ấy đã làm gì?”
Cung Mạt giữ chặt cổ tay của Tang Giao, ôm cậu vào lòng, nhìn biểu cảm căng thẳng của cậu, giọng nói của anh ta nhẹ nhàng như gió xuân.
“Anh và cậu ấy đã làm cái gì thì tôi với cậu ấy cũng làm cái đó.”
Đôi lông mày tuyệt đẹp của Cung Mạt thật sắc nét và hấp dẫn.
“Dù sao thiếu tướng Phó cũng là một người lính Thanh, nguyện ý lấy cái chết để tạ tội, còn một kẻ xấu xa như tôi sẵn sàng sống với Giao Giao hơn.
Giọng anh ta đột nhiên ái muội và trầm xuống,
“...Tình chàng ý thϊếp, thật vui biết bao.”
Âm thanh nặng nề của dây xích, giọng nói của Phó yến dữ dội như một con quỷ hoang dã:
“... Nếu tôi ra ngoài được, tôi sẽ lấy đầu anh.”
Ánh mắt Cung Mạt trở nên lạnh nhạt:
“Thì anh cứ ra ngoài trước đi đã.”
Sự im lặng đến chết người.
Một hồi lâu.
Tang Giao sợ hãi không dám nói lời nào thì thầm trong miệng.
“Các anh…đã tranh luận xong chưa?”
Bầu không khí trang nghiêm bị phá tan. Cung Mạt phụt cười, ánh mắt Phó Yến dần dần bình tĩnh lại, tất cả đều nhìn thẳng vào Tang Giao đang khó xử, trong lòng đè nén cảm giác chán ghét đối phương.
“Tại sao Giao Giao luôn hỏi những câu dễ thương như vậy. Bọn anh có cãi nhau đâu.” Anh ta rõ ràng đang thề chủ quyền, muốn gϊếŧ đối phương nhưng không được.
Tang Giao: “Vậy à …” Cậu vắt óc suy nghĩ không biết phải nói gì, nên khô khan hỏi: “Vậy thì, à không, Thiếu tướng Phó đã ăn gì chưa?”
Đôi lông mày nghiêm nghị và gương mặt lạnh lùng của Phó Yến nhìn thấy Tang Giao như vậy thì lập tức giãn ra, đôi mắt của ấy sáng lên:
“Anh Cung không cho tôi ăn cơm. Anh ta muốn tôi chết đói.”
Cung Mạt lắng nghe với một nụ cười trên môi khi nghe họ trò chuyện, nhưng trong lòng anh ta lại đầy ghen tị:
“Làm sao có thể chứ, hôm nay tôi không tới đây để giao một bữa ăn thịnh soạn cho Thiếu tướng Phó.”
Cung Mạt nhéo nhéo cổ Tang Giao, trong lòng có chút bối rối cúi đầu cắn môi Tang Giao, đầu lưỡi luồn thẳng vào, móc chiếc lưỡi mềm mại của Tang Giao trong mùi máu nhàn nhạt.
Ban đầu Phó Yến định đoạt lại Tang Giao nhưng đã bị cắt đứt nửa chừng, trong không gian yên tĩnh Cung Mạt hôn Tang Giao, ngay cả hô hấp cũng trở nên ái muội, hô hấp của Phó Yến cũng dần trở nên gấp gáp - anh ấy đang tức giận.
Đôi mắt anh ấy chuyển từ đen sang đỏ, giọng nói bướng bỉnh, xiềng xích khiến xương anh ấy cảm thấy như rã ra.