Làm Một Mỹ Thụ Vô Dụng Trong Trò Chơi Giết Người

Quyển 1 - Chương 14-2: Anh muốn nghe tôi gọi bằng gì?

Quần áo trên người họ đều dày đặc mùi máu tươi, so với mùi trên người Vệ Hoài còn đậm hơn. Tang Giao vội vàng đứng dậy hỏi họ có cần giúp đỡ gì không, có cần thay quần áo hay không cậu sẽ giúp họ lấy.

La Mục nhận ra cậu muốn gia nhập vào đội ngũ của họ nên lập túc gật đầu nhờ cậu lấy quần áo lại giùm, những người khác cũng không có dị nghị gì, Tang Giao liền dựa theo trí nhớ lúc sáng cùng với sự giúp đỡ của hệ thống lấy quần áo trong xe ra cho bọn họ.

Vừa lúc xe dừng lại ở gần hồ nước, mọi người có thể đi tắm rửa một lát.

Hồ Tình cầm lấy máy đo chất nước đo một lát liền báo lại: "Mức độ ô nhiễm: Tang Giao, đun nóng có thể nấu ăn, rửa mặt đơn giản không thành vấn đề."

Chu Hoan lớn tiếng hoan hô "Thật tốt quá", Tang Giao chợt nghe thấy "Bùm" một tiếng, có lẽ là tiếng nhảy vào trong nước.

"Cứ nhảy vào như vậy sẽ không sao chứ?" Tang Giao có chút lo lắng. Trần Ngộ ngồi gần cậu nghe vậy liền nở nụ cười, "Không sao đâu, cô ấy là dị năng giả hệ hỏa cấp bốn, chút nước hư vậy không là gì đối với cô ấy cả. Cô ấy sẽ không sao đâu."

Tang Giao hâm mộ bọn họ có thể tùy ý làm những gì mình thích. Cậu nhớ đến cách gọi "Tiểu gánh nặng" của Vệ Hoài, có chút thất vọng nói: "Ước gì tôi cũng có thể như họ."

Trần Ngộ nhìn vào hàng mi nhắm chặt của Tang Giao, sợi tóc đen mềm mại che đi vành tai nõn nà của cậu, giọng nói ảo não như tiếng ngọc trong suốt làm cho tim gã đập ngày càng nhanh. Gã nghe thấy lời nói đứt quãng của bản thân, ngây ngô đến nực cười: "Không sao đâu, Tiểu Giao không có dị năng cũng rất tuyệt, không có cậu giúp đỡ, bọn tôi sẽ không thể nhanh chóng thay quần áo được, càng không thể nhanh chóng lên đường."

Gã cảm thấy lời an ủi của bản thân có chút kỳ quái nhưng Tang Giao lại cong môi nở nụ cười:

"Thật sao, vậy là tốt rồi. Tôi đi đưa quần áo cho những người khác tiếp đây."

Trần Ngộ như kẻ say rượu chỉ biết ngây ngốc gật đầu, lại đột nhiên nhớ đến Tang Giao không nhìn thấy được liền vội vàng trả lời: "Được, cậu cố lên."

Cứ như vậy lắp ba lắp bắp nói lại vài lần.

Trong lòng Tang Giao ôm là quần áo của Vệ Hoài, cậu nghe theo chỉ dẫn mà tìm đến Vệ Hoài.

Vệ Hoài không có đi rửa mặt mà là ở một bên hút thuốc. Đầu ngón tay thon dài đè lên thân xe, khói thuốc lượn lờ bay khắp gương mặt sắc bén của anh. Vệ Hoài dựa lên thân xe thờ ơ hút thuốc nhìn thấy Tang Giao bước nhỏ tiến tới, trên tay còn ôm quần áo của anh. Là vội đến đưa quần áo cho anh sao?

Lần đầu tiên Vệ Hoài nhìn thấy Tang Giao cũng là cậu đang bước về phía hắn, cậu mặc một bộ váy trắng bị anh ôm vào lòng.

Vệ Hoài thấy Tang Giao vì hít phải mùi thuốc lá mà khó chịu mím môi liền vứt điếu thuốc xuống đất, nghiền bẹp.

" Vệ Hoài, anh có muốn thay quần áo không?" Tang Giao hỏi.

Vệ Hoài nổi lên tâm tư trêu đùa hay nói chính xác là chỉ cần nhìn thấy Tang Giao, anh liền nảy lên ý xấu.

"Không biết lớn nhỏ, lại dám gọi tên của đội trưởng." Vệ Hoài ỷ vào Tang Giao không thể nhìn thấy, ánh mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào cổ cậu, trắng nõn, mềm mại giống như nếu nhẹ nhàng bóp lấy là có thể nắm giữ sinh mạng của cậu.

"Vậy thì gọi là gì, anh ta thật khó hầu hạ." Tang Giao oán giận với hệ thống, tức giận kéo dài giọng.

"Cậu đoán xem?" Hệ thống cũng muốn trêu chọc cậu.

Tang Giao lập tức nổi đóa, cậu hừ một tiếng phá vỡ không khí nói: "Anh Vệ? Anh trai? Anh trai tốt? Chú? Anh muốn nghe tôi gọi bằng gì?"

Vệ Hoài đầu tiên là tiếng "Anh Vệ" của cậu mà cứng, nghe đến những xưng hô sau hô hấp liền trở nên dồn dập.

Anh cười vài tiếng, ánh mắt sáng đến dọa người: "Tang Giao, cậu có biết là nói lung tung chính là tìm chết không?"

Tang Giao: vẻ mặt dại ra.

Vệ Hoài lại lấy ra một điếu thuốc, không đốt lên mà lặng lẽ tiến đến bên người Tang Giao, lộ ra vẻ giả dối cùng âm hiểm như dã thú, trên mặt là vẻ "tôi không có lừa cậu", mỉm cười nói:

"Chỉ đùa một chút thôi."

Vệ Hoài nói dối, rõ ràng ngày hôm qua, anh mơ thấy bản thân cắn lên tất ngắn màu đen trong váy cậu, sau đó làm dâʍ ŧᏂủy̠ của cậu văng đầy đất.

Tang Giao không biết câu nào của Vệ Hoài là thật, câu nào là giả nhưng cậu vẫn phải giả vờ duy trì hữu hảo, cậu tức đến run tay đem quần áo ném lên người Vệ Hoài, để lại một câu "Trần Lạc vẫn còn chờ tôi đưa quần áo"

Sau đó, liền loạng choạng bỏ chạy.

Vệ Hoài đón lấy quần áo dõi theo bóng cậu, nâng điếu thuốc lên ngửi mùi thuốc lá, không hút mà đút lại vào túi.

"Vệ Hoài vừa rồi là đùa thôi đúng không?" Tang Giao gọi ra người anh em thân thiết- hệ thống hỏi.

Anh em tốt hệ thống trầm tư một hồi nghĩ, Tang Giao đơn giản chỉ có hai lựa chọn, bị người làm trước hay sau này bị người làm. Vì thế nó liền chọn cái mà bản thân thích hơn: "Anh ta nói đùa thôi."

Không biết vì sao, ngữ khí lạnh như băng của hệ thống khi kéo dài từ "a" lại làm cho Tang Giao cảm thấy rùng mình.

Nhưng mà cậu lựa chọn tin tưởng anh em tốt.