Hốt Hết Đồ Tốt Xuyên Về Năm 70

Chương 13: Rất sống động

Sớm hôm sau, Tống Ngọc Nhứ bò dậy từ ổ chăn. Cô là người miền Nam, lần đầu ngủ giường lò.

Giường lò cứng ngắc, chăn cũng cứng. Ngủ một giấc dậy chỉ thấy xương cốt đau ê ẩm, tới mức cô xuống giường mà trợn mắt nhe răng.

Lúc dậy cô nhìn vào phòng, thấy Ninh Chiêu nằm ở đầu giường bên kia, không có chăn mà chỉ đắp chiếc áo bông rách. Nhất thời tâm tình cô hơi phức tạp, không nói nên lời.

Cô đắp chăn cho Ninh Chiêu. Có lẽ vì mệt mà anh chỉ he hé mắt nhìn cô, sau đó lại nhắm mắt.

Tống Ngọc Nhứ sửng sốt. Vừa nãy Ninh Chiêu mở mắt ra, cô thấy rõ anh rất tỉnh táo.

Người này tới lúc đi ngủ mà vẫn còn cảnh giác như vậy sao? Lòng phòng bị cũng mạnh quá đấy chứ.

Hơn nữa với bản lĩnh gϊếŧ chết một con lợn rừng, hai gà rừng, một thỏ của anh ngày hôm qua, đây đâu phải là chuyện một nông dân bình thường có thể làm được?

Cô nhíu mi, cuối cùng vẫn tạm đè ép nghi ngờ này xuống.

Mặc kệ thế nào, bây giờ cũng không phải lúc.

Tống Ngọc Nhứ đứng lên, đang chuẩn bị đi ra ngoài thì lại thấy bên giường lò có ít đồ. Cô cúi đầu nhìn, toàn là dầu, muối, đường, một mảnh vải nhìn như vải bỏ đi, hai bao bố, một bao tải, bên trong đều đựng đầy đồ.

Ngẫm nghĩ một hồi, cô vẫn không nên đυ.ng vào mấy thứ này. Bây giờ hoàn cảnh giữa cô và Ninh Chiêu rất lúng túng, cô không thể chưa hỏi mà đã đυ.ng vào đồ của anh.

Không ở lại lâu trong phòng, Thẩm Ngọc Nhứ ra ngoài rửa mặt. Như thím Thúy Hoa đã nói, chỗ bọn họ tuy hẻo lánh nhưng rất tốt, nhà có móng rộng, có giếng nên làm gì cũng thuận lợi.

Sau chiều hôm qua, Tống Ngọc Nhứ đã quen với việc dùng giếng múc nước, giờ càng xài càng thoải mái.

Cô lấy nước đánh răng rửa mặt, dùng bột bánh quy nén mà Ninh Chiêu đưa và bí đỏ cô đã đổi để nấu cháo.

Nói thật, màu cháo thật sự rất gớm, nhưng vị bánh quy nén khá thơm, nên sau khi vượt qua áp lực tâm lý sẽ thấy vị lúc ăn cũng ngon.

Lúc cháo nấu xong thì Ninh Chiêu cũng đã dậy, tinh thần có vẻ rất tốt, nhanh chân đi rửa mặt rồi chạy tới ăn cơm.

Trên bàn cơm cả hai đều không nói chuyện, nhưng ăn xong Ninh Chiêu dọn chén bát giúp Tống Ngọc Nhứ, còn chủ động bưng đống chén dơ đi rửa.

Thấy anh bưng bát đũa, cô cũng không giành với anh mà chỉ nói: “Tôi lên núi kiếm củi, không thì hôm nay không đủ dùng.”

“Vậy cô đợi chút, tôi đi với cô, hai người đi thì nhặt sẽ nhanh hơn.” Tuy thu hoạch vụ thu vừa qua không lâu nhưng đã sắp đến mùa đông rồi. Gần chỗ bọn họ có rất nhiều thú rừng, lỡ đυ.ng phải thì phiền lắm.

Tống Ngọc Nhứ do dự một chút, vừa muốn nói chuyện đã nghe Ninh Chiêu nói: “Đêm qua tôi vừa vào núi không xa đã bắt được lợn rừng.”

Con lợn rừng miệng đầy răng nanh kia bắt được lúc vừa vào núi không xa?

Tống Ngọc Nhứ run lập cập, nháy mắt nghe theo trái tim: “Vậy được, tôi chờ anh.”

Ninh Chiêu “Ừ” một tiếng, cúi đầu rửa chén, khóe miệng lại nhịn không được mà nhếch lên.

Đã quen với đủ loại đàn bà khi tận thế, đột nhiên thấy Tống Ngọc Nhứ thế này, anh lại không quen lắm.

Cô ấy rất sống động.

**