Chuyển vào nhà mới xong, ngày hôm sau Ninh Chiêu và Tống Ngọc Nhứ cùng tổng vệ sinh căn nhà từ trong ra ngoài. Đêm ấy Ninh Chiêu lại lén chạy lên núi, trước khi đi anh có chào Tống Ngọc Nhứ một tiếng, nhưng bây giờ cả hai đang chia phòng ngủ, Tống Ngọc Nhứ cũng không biết anh về khi nào. Chỉ biết hôm sau khi cô tỉnh dậy, cửa phòng Ninh Chiêu không mở nhưng trong bếp lại có thêm mấy miếng thịt cùng một ít lương thực.
Cô khá bất ngờ, nhưng rất nhanh đã biết những thứ ấy do Ninh Chiêu cầm về, trông thì hẳn là đồ anh đem từ núi xuống, cũng không biết đêm qua anh đã làm những gì.
Tống Ngọc Nhứ cũng không nghĩ nhiều, bắt đầu nhóm lửa nấu cơm sáng. Cô định đợi lát nữa ăn cơm xong sẽ lên núi dạo, mấy ngày nay cô và Ninh Chiêu cũng đã lên núi vài lần, mà tới thỏ cũng chả nhìn thấy lần nào nên cô cũng không sợ núi sâu như trước nữa.
Hơn nữa cô cũng chẳng định đi sâu vào trong, chỉ nhặt vài cành củi khô về, hẳn sẽ không có gì to tát đâu.
Nếu lần nào lên núi cũng phải có Ninh Chiêu đi cùng thế thì phí thời gian quá. Hai người tách nhau ra có thể làm được nhiều việc lắm kìa.
Khu vực này không chỉ nằm dưới chân núi mà còn là nơi chẳng mấy đội viên qua lại. Gần đây chẳng có bao nhiêu người, khi nấu cơm cũng không cần lo chuyện mùi thức ăn sẽ bay sang nhà người khác.
Tống Ngọc Nhứ không nấu nướng gì cầu kỳ, trong nhà vẫn còn mì sợi mảnh, có thịt, còn có cả hành của chị dâu trong đại đội cho, cô chỉ định làm thêm mấy cái bánh nhân thịt.
Còn sữa hay nước trái cây để ăn cùng bánh thì chẳng có đâu, muốn thì uống nước lã thôi, ai bảo nhà họ "nghèo” quá làm chi. Những thứ không nên xuất hiện sao có thể để nó lộ diện được.
Lúc cô đang áp chảo bánh nướng thì Ninh Chiêu dậy, anh rửa mặt xong bèn ngồi trước bếp nhóm lửa giúp Tống Ngọc Nhứ.
Lại nói, nồi niêu trong nhà vẫn là đồ đi mượn của người khác, hai đồng một năm, âu cũng muốn tránh cho người trong đội nhăm nhe mấy cái nồi.
Ninh Chiêu và Tống Ngọc Nhứ thấy cũng bình thường, dù sao cả hai cũng không tin bản thân không có tiền thuê nồi một năm.
Ngửi được mùi bánh nướng áp chảo lượn lờ trong không khí, Ninh Chiêu không khỏi sờ vào cái bụng của bản thân. Khuya hôm qua bôn ba, chỉ hơn giữa đêm anh đã đói không chịu nổi. Nếu là trước kia, chắc anh đã lấy lương khô trong không gian ra để giải quyết rồi.
Nhưng từ sau khi nếm thử tay nghề của Tống Ngọc Nhứ, anh cảm thấy —— ăn lương khô là đang không tôn trọng miệng mình.
Đúng là lương khô chống đói thật, cũng là thứ tốt cứu mạng trong thời tận thế. Nhưng có thứ tốt hơn để ăn rồi, lương khô cứ cất đó để sau này ăn vậy.
“Anh ăn trước đi.” Tống Ngọc Nhứ nhìn Ninh Chiêu xoa bụng vì đói, đôi mắt cứ dán chặt vào nồi, cô không khỏi nhếch môi. Cô gắp một cái bánh đã chín trong nồi ra, đặt vào trong cái chén: "Mới a nồi, vẫn còn nóng đấy.”
Ninh Chiêu nhìn Tống Ngọc Nhứ, thấy cô vẫn đang cúi đầu cầm đũa lật bánh trong nồi, anh đang định gật đầu cũng đổi thành trả lời bằng miệng: "Được.”
Nói rồi anh lại bảo: "Hôm qua tôi lên núi lấy được vài thứ, đổi thành tiền rồi, đợi ăn cơm xong sẽ đưa cho cô.”
"Không cần đâu, do anh kiếm được mà, khỏi cần đưa tôi.” Tống Ngọc Nhứ vội lắc đầu, cô và Ninh Chiêu cũng đâu phải vợ chồng thật.
Trước đó khi nhà còn đang xây, cầm đi mua đồ ở Hợp tác xã công - thương thì thôi đi. Bây giờ xây nhà xong xuôi mà vẫn lấy tiền của Ninh Chiêu, cô thấy mình vẫn chưa vô liêm sỉ đến độ ấy.
"Tôi cũng tự để lại cho bản thân rồi.” Ninh Chiêu nói: "Mấy ngày này tôi định lên núi tìm đồ, biết đâu số hên lại tìm được thứ gì tốt. Đến khi ấy lại tìm người đổi lấy vị trí công nhân thời vụ, thế thì sau này chúng ta cũng có nguồn thu nhập chính quy.”
Nói đến chuyện công nhân thời vụ, Tống Ngọc lập tức nghĩ tới chuyện vị trí công nhân thời vụ trong nhà máy dệt ban đầu bị Tống Tiểu Tuyết làm thay.
Bây giờ nhà đã xây xong, cô cũng đang phân vân xem có nên tước bỏ vị trí công nhân thời vụ của Tống Tiểu Tuyết không.
Dù sao thì Tống Tiểu Tuyết cũng chả tốt lành gì với cô, thậm chí trước đó còn ra tay với chủ cũ cơ thể này rất nhiều lần.
Bây giờ cô xuyên tới rồi, cũng phải tính toán vì bản thân chứ.
Nhưng cô vẫn phải nghĩ lại xem nên làm thế nào đã. Theo lý mà nói, dù sao Tống Tiểu Tuyết cũng có hào quang nữ chính, chỉ là không biết sống lại rồi não có to ra thêm hay không thôi.
Nhưng cô cũng xuyên việt mà có thấy não to ra tí nào đâu! Không phải vẫn giống như trước khi xuyên đấy sao, chẳng thông minh hơn tẹo nào cả. Cô còn chẳng mưu mô bằng nữ chính nữa ấy chứ.
Ôi ~ lo chết mất.