Người Đó Đã Thích Anh Từ Rất Lâu

Chương 45

Nơi nướng BBQ tự phục vụ chuyên cung cấp mấy dịch vụ như thế này nên ở đó có đầy đủ mọi thứ, đám người bọn họ chỉ cần đi đến là được, không cần chuẩn bị gì cả.

“Tôi mặc cái này trông được không?”

Mới sáng sớm tinh mơ Trần Quân đã rời giường chuẩn bị, giống như đi hẹn hò vậy, còn chỉnh tóc mấy lần.

“Được đấy.” Dương Dương mặc áo khoác vào, lướt qua cậu ta: “Đẹp muốn chết luôn.”

Trần Quân không tin lời Dương Dương, một tay xoay đầu Thẩm Ngôn Cố đang ăn bánh mì qua: “Anh đây nhìn được không?”

Đầu Thẩm Ngôn Cố ở trong tay người ta, anh chỉ có thể nói: “Đẹp muốn chết luôn.”

Dương Dương: “Ha ha ha ha ha ha.”

Trần Quân: “…”

Diệp Lan: “Cũng gần đến giờ hẹn rồi, bên nhóm nữ sinh nói đã xuất phát rồi, hẹn mười phút sau gặp ở cửa tòa nhà Nghệ thuật.”

Dương Dương: “Không thành vấn đề.”

Trần Quân: “Không thành vấn đề.”

Thẩm Ngôn Cố: “Không thành vấn đề.”

Tòa nhà Nghệ thuật rất gần kí túc xá nam, chỉ gần đi qua rừng cây nhỏ khoảng năm phút là đến.

Mọi người sửa soạn một chút rồi cùng nhau xuất phát.

Lúc đi đến cửa cầu thang, Thẩm Ngôn Cố nhìn tin nhắn trên điện thoại rồi lén lút lùi về phía sau vài bước.

“Cậu làm gì đấy?” Trần Quân phát hiện ra động tác nhỏ của Thẩm Ngôn Cố, hỏi anh.

Thẩm Ngôn Cố: “Các cậu đi trước đi, tôi chờ Giang Phú.”

Trần Quân: “Nhanh lên đó.”

Thẩm Ngôn Cố: “Biết rồi.”

Trong điện thoại, Giang Phú nói đã ra khỏi cửa nên Thẩm Ngôn Cố cũng không phải chờ lâu, chỉ khoảng nửa phút sau đã thấy Giang Phú ở cửa cầu thang.

Cậu mặc áo hoodie trắng cùng với quần jean, đi vài bước lại chuyển sang chạy chậm, từ trên lầu đi tới chỗ của Thẩm Ngôn Cố, cả người lộ ra vẻ phấn chấn bừng bừng.

Thẩm Ngôn Cố lần đầu tiên nhìn thấy Giang Phú mặc áo hoodie, anh cảm thấy rất mới mẻ, chờ khi nhìn thấy Giang Phú đi đến trước mặt, Thẩm Ngôn Cố vỗ một cái lên tay Giang Phú: “Chào buổi sáng anh đẹp trai.”

Giang trai đẹp nói: “Chào buổi sáng.”

Thẩm Ngôn Cố hỏi: “Anh đẹp trai đã ăn chưa?”

Giang Phú: “Ăn rồi.”

Thẩm Ngôn Cố nâng giọng lên: “Anh đẹp trai ăn cái gì vậy?”

Giang Phú: “Bánh mì.”

Thẩm Ngôn Cố: “Trùng hợp thật đấy, tôi cũng ăn bánh mì.”

Giang Phú hỏi: “Tâm trạng rất tốt à?”

Thẩm Ngôn Cố: “Đúng vậy, sao lại không tốt chứ, tâm trạng cậu không tốt à?”

Giang Phú cười: “Tốt.”

Giang Phú lại hỏi: “Những đàn anh khác đâu?”

Thẩm Ngôn Cố: “Ở phía trước, nhóm nữ sinh cũng xuất phát rồi.”

Giang Phú hỏi: “Cho nên là anh đang đợi tôi à?”

Thẩm Ngôn Cố: “Không thì sao?”

Giang Phú cười: “Thẩm Ngôn Cố, có phải chúng ta rất lâu rồi không gặp mặt không?”

“Vậy sao?” Thẩm Ngôn Cố ngửa đầu suy nghĩ: “Chẳng phải vừa gặp hôm thứ tư à? Ở cửa siêu thị đấy.”

Giang Phú nói: “Ba ngày rồi.”

Thẩm Ngôn Cố: “Mới ba ngày à.”

Lại đi thêm vài bước nữa, Giang Phú đột nhiên hô một tiếng: “Thẩm Ngôn Cố.”

Thẩm Ngôn Cố: “Hửm?”

Giang Phú: “Nhìn thấy túi của tôi không?”

Giang Phú nói xong hơi cúi đầu xuống, Thẩm Ngôn Cố theo ánh mắt của Giang Phú nhìn xuống quần áo của cậu, thấy giữa áo hoodie của cậu có một cái túi miệng rộng.

“Làm sao vậy?” Thẩm Ngôn Cố hỏi.

Giang Phú: “Đút tay vào đi.”

Thẩm Ngôn Cố hỏi: “Làm gì? Làm ảo thuật à?”

Giang Phú vẫn nói: “Đút vào đi.”

Thẩm Ngôn Cố nghe lời đút tay vào trong, sau đó anh sờ được một thứ gì đó trong túi.

Thẩm Ngôn Cố lấy thứ đó ra, là một cái mặt dây chuyền nhỏ được gói trong túi plastic trong suốt, lớn hơn ngón tay cái một chút.

“Khủng long nhỏ.” Thẩm Ngôn Cố nói.

Giang Phú nói: “Là con của Tiểu Lục.”

Thẩm Ngôn Cố bị Giang Phú chọc đến mức cười ha hả: “Tiểu Lục đỉnh thật đấy.” Thẩm Ngôn Cố cầm khủng long nhỏ lên xem một chút: “Chưa kể là hình như hai đứa nó rất giống nhau.”

Giang Phú nói: “Cho anh.”

Thẩm Ngôn Cố cũng không khách khí với Giang Phú, trực tiếp bỏ con khủng long nhỏ vào túi: “Cảm ơn ba Tiểu Lục nha.”

Hai người Thẩm Ngôn Cố đến tòa nhà Nghệ thuật cùng một lúc với bạn cùng phòng của anh.

Hai người cùng đi qua bên kia, ba người bạn cùng phòng đột nhiên kêu to.

Diệp Lan: “Đẹp trai ghê, hai người chân dài.”

Dương Dương tặng cho cậu ta hai cái vỗ tay: “Hai người đứng cùng nhau đẹp thật đấy.”

Trần Quân cũng vỗ tay theo, hỏi bọn anh: “Hai người đã bàn bạc trước là sẽ cùng mặc quần áo màu trắng à?”

Thẩm Ngôn Cố nghe xong cúi đầu nhìn quần áo của bản thân, lúc này anh mới nhớ ra là hôm nay mình cũng mặc áo khoác màu trắng.

Vì thế anh nhích người sang chỗ Giang Phú, huýt nhẹ khuỷu tay vào người Giang Phú.

“Đúng vậy.”

Trần Quân cười một tràng dài: “Trong game hai người đã mặc đồ đôi rồi, ra ngoài cũng y như thế.”

Dương Dương tò mò: “Quần áo trong game của bọn họ là đồ đôi à?”

Trần Quân: “Đâu chỉ thế, tên cũng là một cặp.”

Dương Dương hưng phấn: “Sao cơ, sao cơ?”

“Người tên [Thiên vị], kẻ tên [Huênh hoang].” Trần Quân dừng một tí: “Tôi chơi game cùng Tiểu Cố nhiều năm như vậy mà cậu ấy cũng chả để tên cặp với tôi lấy một lần.”

Thẩm Ngôn Cố nhìn Trần Quân: “Cậu không phục à?”

Trần Quân: “Phục, phục, phục.”

Các nam sinh đứng đó tầm hai phút thì nhóm nữ sinh cũng tới, nhưng khác với nhóm nam sinh ở chỗ, mỗi người đều mang theo túi to túi nhỏ trên lưng.

“Mang gì mà nhiều vậy?” Diệp Lan đi qua cầm balo giúp đàn chị.

Đàn chị: “Một vài cái dùng để trang trí, vài cái dùng để bố trí trên sân.”

Dương Dương cười rộ lên: “Trông lãng mạn thật đấy.”

Đàn chị: “Đi chơi mà.”

Trong lúc bọn họ trò chuyện, Thẩm Ngôn Cố nhìn thấy hoa khôi của khoa trong truyền thuyết - Từ Niệm Niệm, cô ấy hôm nay cũng mặc quần áo màu trắng, là một cái váy màu trắng, đứng sau một đám người trông có vẻ rất ngoan ngoãn.

Cô ấy cũng mang theo balo, balo trông hơi phồng lên, có vẻ như mang cũng không ít đồ.

Thẩm Ngôn Cố quay lại nhìn Giang Phú, anh nghĩ, cái người trông có vẻ hiền lành đứng bên cạnh anh có đi qua bên kia cầm balo giúp Niệm Niệm không.

Nhưng sự thật thì cậu không hề có cơ hội đó vì xe mà đàn chị gọi đã đến rồi.