Người Đó Đã Thích Anh Từ Rất Lâu

Chương 35

Khóe miệng Dương Dương xệ xuống: “Sao cơ?” Cậu ta dựa đến gần: “Sáng nay tôi gọi điện tới không phải mấy người nói là không cần đặt trước mà cứ sang là sẽ có à?

Bây giờ lại kêu hết rồi.”

Lễ tân duy trì nụ cười mỉm: “Thực sự là ngại quá thưa anh, hôm nay có hơi đông khách, đã làm phiền anh rồi mong anh thông cảm cho.”

Dương Dương nóng nảy: “Không phải chứ, sáng nay cô có nói thế này đâu.”

Lễ tân vẫn giữ khuôn mặt với nụ cười mỉm kia: “Ngại quá.”

Dương Dương: “Phòng loại lớn còn không?”

Lễ tân: “Cũng hết mất rồi, ngại quá.”

Dương Dương mất kiên nhẫn: “Thế tôi cũng đã bảo phải giữ lại phòng bao, các cô đối đãi với khách thế này à?”

Lễ tân vẫn như cũ: “Ngại quá.”

Dương Dương: “Cô là rô bốt à?”

Lễ tân: “Ngại quá.”

Dương Dương: “…”

Dương Dương tức tới thở hổn hển, ngẩng đầu chỉ vào logo lớn của ktv: “Hoàng Triều! Tôi nhớ mấy người rồi nhé!”

Cái khí thế này của Dương Dương giống như sắp sửa mang các anh em đến gây lộn vậy, mấy người ai cũng đừng hòng trốn được!

Nhưng trên thực tế, cậu ta không thể làm gì khác, chỉ có thể thoăn thoắt viết một bài văn ngắn 100 chữ để mắng Hoàng Triều, Dương Dương gõ chữ lạch cạch lạch cạch, rồi gửi vào vòng bạn bè.

Sự vui vẻ ở tiệm lẩu của mọi người nháy mắt biến mất, rời khỏi trung tâm thương mại, bốn người nhìn nhau mấy giây, sự ngỡ ngàng lúc này lại mang theo ít cảm giác chán nản.

“Bây giờ xử lý thế nào? Tìm chỗ khác?” Diệp Lan hỏi.

Thẩm Ngôn Cố lấy điện thoại ra: “Để tôi xem gần đây còn chỗ ktv nào.” Anh vỗ vỗ vai Dương Dương: “Không có việc gì đâu, đang lo không có chỗ hát à?”

Trần Quân cũng nói: “Đúng rồi, không phải việc gì lớn.”

Dương Dương gắng gượng cười một cái.

Đang tìm kiếm, điện thoại của Dương Dương kêu lên: “Alo.”

Vài giây sau, giọng nói của Dương Dương khó hiểu: “Sao cơ? Sao nãy bảo hết rồi cơ mà?”

Thẩm Ngôn Cố quay đầu nhìn Dương Dương, thấy biểu cảm của cậu ta hoàn toàn thay đổi.

“Thôi được rồi không phải xin lỗi nữa, còn chưa đi xa, giờ chúng tôi quay lại.”

Cúp máy, ba người đồng thanh hỏi Dương Dương: “Ai gọi đấy?”

“Hoàng Triều.” Dương Dương lắc lắc điện thoại: “Bảo là có phòng rồi, không biết bọn mình có tiện quay lại không, còn xin lỗi rồi kêu sẽ bồi thường cho mình nữa.”

Thẩm Ngôn Cố vỗ vỗ vai Dương Dương, lập tức cười lên: “Thế thì đi thôi!”

Diệp Lan cũng: “Đi thôi!”

Trần Quân cũng: “Đi thôi!”

Vì là sinh nhật của Dương Dương nên mọi người cố gắng không kéo tụt mood, vậy nên mới chỉ đi có hai bước chân, bầu không khí đã ngay lập tức được kéo trở về trạng thái như lúc mới vừa ăn lẩu xong.

Cháy lên nào anh em ơi!

Dương Dương chúc mừng sinh nhật!

Ngày ngày vui vẻ!

Cầu được ước thấy!

Sớm ngày thoát ế!

Lên đến tầng 4, bọn họ vừa mới từ thang máy đi ra, ở cửa đã có một người đàn ông mặc âu phục đến đón tiếp, còn đột nhiên cúi đầu thật sâu với họ, suýt nữa thì doạ bọn họ sợ lú cả người.

“Lễ tân không nắm rõ tình hình, thật ngại quá.” Người đàn ông mặc âu phục vô cùng thành khẩn: “Đã làm mọi người mất hứng rồi.”

Dương Dương xua xua tay: “Không sao, không vấn đề gì.”

Người đàn ông mặc âu phục chỉ một phương hướng: “Mời theo tôi đi bên này.”

Vì vậy tiếp theo đó, bốn người liền được đưa vào một phòng bao cực lớn, phòng bao bài trí xa hoa, trên bàn còn có đĩa hoa quả với đồ uống.

Không cần bọn họ hỏi, người đàn ông mặc âu phục đã ngay lập tức giải thích: “Đây là quà tạ lỗi chúng tôi tặng anh, bởi vì đã hết mất phòng loại lớn trung nhỏ rồi, vì thế nên mới đổi cho anh một phòng cao cấp, tuy nhiên giá cả vẫn dựa theo giá của phòng loại nhỏ để thu, những thứ ở trên bàn này cũng không tính thêm bất kỳ phụ phí nào của anh.”

Dương Dương choáng váng: “Ồ, cảm ơn.”

Người đàn ông mặc âu phục cười cười, lại cúi người: “Chúc các vị chơi vui vẻ, có vấn đề gì thì cứ ấn chuông phục vụ, vậy xin phép không làm phiền nữa.”

Dương Dương gật đầu: “Được.”

Sau khi người đàn ông mặc âu phục rời đi, Dương Dương vẫn còn đang ngu người, cậu ta quay lại nhìn ba người bạn cùng phòng, hỏi: “Có phải vòng bạn bè của tôi đã làm kinh động tới ai rồi không? Sao đột ngột quá vậy?”

Thẩm Ngôn Cố nói: “Đương nhiên là bởi vì hôm nay là sinh nhật cậu rồi.”

Dương Dương lập tức cười lên, nhếch mày với Thẩm Ngôn Cố: “Cái miệng nhỏ này ngọt đấy.”

Thẩm Ngôn Cố cũng nhếch mày với Dương Dương.

Cần gì quan tâm tới sự thật là thế nào, Dương Dương không nghi ngờ được bao lâu, lập tức bước vào trạng thái, cậu ta vung tay lên: “Cứ ăn cứ hát thỏa thích, chi phí hôm nay có thầy Dương của mấy đứa trả rồi!”

Mọi người phối hợp cùng nhau reo hò.

Dương Dương cầm mic quét một vòng, lại nói: “Cái phòng bao lớn thế này, mọi người gọi thêm vài người bạn mới tới đi.”

Thẩm Ngôn Cố vừa cầm miếng dưa hấu lên lập tức giơ tay: “Tôi muốn gọi Giang Phú!”