Người Đó Đã Thích Anh Từ Rất Lâu

Chương 20

Thẩm Ngôn Cố về đến nhà đã hơn 11 giờ rưỡi, trong nhà rất tối, vào đến cửa anh mở đèn phòng khách, đi vào gọi một tiếng "Mẹ".

Không ai đáp lại.

Anh lại tiến đến phòng ngủ của mẹ, cửa phòng ngủ chỉ khép hờ, Thẩm Ngôn Cố lại gọi lần nữa: “Mẹ ơi?”

Không ở trong phòng ngủ.

Ha.

Thẩm Ngôn Cố mang trên lưng chiếc balo nặng trịch đứng tại phòng khách không một bóng người, khẽ mỉm cười.

Thật hay ghê, vì muốn cho mẹ một bất ngờ nên anh mới nhanh chóng trở về, vậy mà mẹ lại không có ở nhà.

Thẩm Ngôn Cố cầm điện thoại trên tay, đang tính gọi điện thoại cho mẹ thì bỗng nhiên lại có động tĩnh truyền từ phía cửa.

Quả nhiên, mẹ của anh trở về rồi.

Không chỉ có mẹ, còn có giọng nói của những người khác.

Mẹ vừa về đến cửa, thấy đèn phòng khách đang mở liền có chút sửng sốt, sau đó bà nhìn thấy người ở phòng khách, lập tức nở nụ cười.

“Con trai! Ngôn Ngôn! Con về rồi à!”

Thẩm Ngôn Cố: “…”

Vừa nghe đã biết bà đã say mèm rồi.

Thẩm Ngôn Cố đi qua, mới đến gần đã ngửi thấy mùi thuốc lá và rượu bia trên người bà.

“Đi ca hát ạ?”

Mẹ: “Ừm.”

“Chào thầy Lâm.” Thẩm Ngôn Cố cười với người đang đứng ở cửa.

Thầy Lâm đưa bà cho Thẩm Ngôn Cố: “Em ở nhà thì thầy cũng không vào đâu, để bà ấy ngủ sớm nhé.”

Thẩm Ngôn Cố đáp lại một tiếng: “Vâng, cảm ơn thầy Lâm, thầy đi cẩn thận ạ.”

Sau khi thầy Lâm nói tạm biệt liền tiện tay đóng cửa giúp.

Thẩm Ngôn Cố đưa tay ra, bàn tay to của mẹ anh vẫy qua, đánh vào cổ tay Thẩm Ngôn Cố: “Mẹ không có say.”

Thẩm Ngôn Cố cười cười, cúi đầu nói: “Giày.”

Mẹ anh nghe thấy thế liền dừng lại một lúc, rất lâu sau mới ồ lên, lùi cái chân đã tiến vào ra ngoài một bước, đỡ lấy Thẩm Ngôn Cố thay giày.

“Mẹ nói cho con nghe nè, hôm nay mẹ vui lắm luôn nhé, may mắn dữ lắm.” Mẹ vừa thay giày vừa nói.

Thẩm Ngôn Cố: “Mẹ nói đi.”

Mẹ thay giày xong liền khoa chân múa tay: “Tối nay sau khi ăn xong, mọi người tính sẽ đi hát ở Hoàng Triều, nhưng mà đến được đó, lại hết phòng bao mất rồi, hôm nay là cái ngày gì vậy! Sao mà đông dữ vậy!”

Thẩm Ngôn Cố nói: “Hôm nay là sinh nhật của mẹ đó.”

Mẹ nghe thấy câu này liền vui vẻ nói: “Ôi! Đáp án này mẹ thích lắm, hỏi biết nhiêu người rồi chỉ có đáp án của con là tốt nhất.”

Thẩm Ngôn Cố dìu mẹ vào nhà: “Sau đó thì sao ạ?”

Mẹ ồ lên một tiếng: “Sau đó, con nói xem trùng hợp làm sao, gặp được cô Phó.” Mẹ ngước đầu lên nhìn Thẩm Ngôn Cố, hỏi: “Con có nhớ cô Phó không?”

Thẩm Ngôn Cố: “Cô Phó nào ạ?”

Mẹ vỗ lên vai Thẩm Ngôn Cố, dường như không vui vì anh quên cô Phó: “Là cô Phó ở tầng dưới chúng ta đó.”

Thẩm Ngôn Cố nghi hoặc: “Tầng dưới chúng ta?”

Mẹ lắc đầu: “Không phải tầng dưới ở đây, là lúc con còn học tiểu học, năm con học lớp 4 cơ, chúng ta không phải đã sống ở trường một khoảng thời gian sao, chính là cô Phó sống ở tầng dưới chúng ta! Cô dạy âm nhạc đấy!”

Thẩm Ngôn Cố: “…”

Làm sao anh có thể nhớ rõ được chứ.

Tiếp sau đó, mẹ bắt đầu lảm nhảm cuộc gặp gỡ với cô Phó, nói rằng không nghĩ đến chồng của cô Phó có cổ phần trong Hoàng Triều, nói đôi ba câu liền đưa phòng bao cao cấp cho bọn họ, còn tặng nhiều đồ ăn ngon nữa, bánh kem, rượu, còn chúc bà sinh nhật vui vẻ...

“Ồ, đúng rồi!” Mẹ lại nắm lấy cổ tay của Thẩm Ngôn Cố: “Cô Phó nói năm nay con trai cô ấy cũng thi vào trường đại học của con, hai đứa đã gặp nhau chưa?”

Thẩm Ngôn Cố: “…”

Con cô ấy lại là ai mới được?

“Con trai cô ấy, tên là, tên gì ấy nhỉ?” Mẹ tự gõ đầu mình một cái: “Haizzz, không nhớ gì cả.”

Thẩm Ngôn Cố đỡ vai mẹ: “Mẹ vào phòng nằm đi, con lấy nước mật ong cho mẹ, đừng nói đến cô Phó nữa.”

Mẹ lắc đầu: “Vậy thì không được đâu, phải cảm ơn cô Phó chứ.”

Thẩm Ngôn Cố: “Được được, cảm ơn cô Phó.”

Thẩm Ngôn Cố giúp mẹ cởϊ áσ khoác và giày ra, giúp bà lên giường, mở đèn đầu giường lên rồi ra phòng bếp pha nước mật ong.

Sau khi trở về, mẹ đã dựa vào đầu giường nhắm mắt lại.

Thẩm Ngôn Cố đi qua, để ly nước mật ong ở đầu giường: “Vẫn còn nóng, để nó nguội một chút rồi uống nhé!” Sau đó anh đem chiếc hộp trong tay ra: “Sinh nhật vui vẻ nhé mẹ.”

Mẹ nhìn thấy lập tức bỏ điện thoại xuống: “Cảm ơn con trai.”

Bà nóng lòng muốn mở nó ra, liền trực tiếp mở hộp ra: “Dây chuyền.”

Thẩm Ngôn Cố cười xấu hổ: “Không biết mẹ có thích hay không.”

Dáng vẻ của mẹ xem ra cực kỳ yêu thích, lấy dây chuyền từ trong hộp ra: “Nhanh đeo lên cho mẹ nào.”

Thẩm Ngôn Cố: “Nhưng cổ của mẹ đã đeo một cái rồi mà.”

Mẹ xua tay: “Cái trên cổ không cần nữa, đeo cái của con cơ.”

Thẩm Ngôn Cố thiếu kinh nghiệm đeo dây chuyền nên mất cả nửa ngày mới đeo được nó.

Anh mới rời đi, mẹ lập tức lấy điện thoại chụp một tấm, sau đó bà hỏi Thẩm Ngôn Cố: “Không rẻ đúng chứ? Phí sinh hoạt có đủ dùng không?”

Thẩm Ngôn Cố cười: “Sau khi công bố kết quả trận đấu vào năm ngoái, con dùng tiền thưởng mua đó.”

Mẹ ngạc nhiên nhìn Thẩm Ngôn Cố: “Giải mấy thế?”

Thẩm Ngôn Cố duỗi một ngón tay ra: “Giải nhất.”

Mẹ kích động vươn tay ra, nhưng chưa cười đến hai giây, khuôn mặt lập tức buồn bực , nói: “Ngồi xuống nào! Để mẹ xoa đầu một chút, lớn lên cao như vậy làm gì.”

Thẩm Ngôn Cố nghe lời ngoan ngoãn cúi xuống.

Lúc này mẹ mới vui cười trở lại, dùng lực xoa đầu Thẩm Ngôn Cố: “Ngôn Ngôn giỏi lắm! Ngôn Ngôn là niềm tự hào của mẹ đó!”

Thẩm Ngôn Cố mỉm cười bất lực.

Mẹ thực sự uống nhiều rồi, năm lớp 8 sau khi bố sinh bệnh mà qua đời, bà ấy đã không còn gọi Thẩm Ngôn Cố là “Ngôn Ngôn” nữa.

Thời gian tiếp sau đó, mẹ nắm lấy tay Thẩm Ngôn Cố không buông, lại nói về lần ngẫu nhiên gặp được cô Phó, lại nhớ về tên của con trai cô Phó, những vẫn không nhớ ra, lại nói đến chuyện thú vị khi đi hát vào buổi tối, nói xong bắt đầu khen Thẩm Ngôn Cố.

Một loạt lời khen lộn xộn, còn đem cả chuyện thi cuối kì năm lớp 1 đạt hạng nhất được thưởng một cây bút nói ra.

“Được rồi, được rồi.” Thẩm Ngôn Cố tranh thủ lúc mẹ dừng lời hít thở, xen vào: “Ngủ đi thôi.”

Mẹ thở dài thườn thượt, quả nhiên nghe lời không nói nữa, bà vui mừng sờ soạng đầu Thẩm Ngôn Cố: “Con trai lớn khôn rồi, lão Thẩm mà thấy con trưởng thành như vậy thì tốt biết bao.”

Thẩm Ngôn Cố dừng một lúc: “Mẹ.”