Người Đó Đã Thích Anh Từ Rất Lâu

Chương 3

Giang Phú ở phía sau Lâm Huống gật đầu mỉm cười: “Đàn anh.”

Sau khi đi vào, Dương Dương lập tức nhường ghế dựa của mình ra, còn kéo cả ghế của Diệp Lan qua: “Ngồi đi.”

Diệp Lan ở tầng trên cũng cúp điện thoại, thò người ra ngoài.

“Đàn em trong truyền thuyết đến sao, hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh.” Diệp Lan một mình vỗ tay.

Dương Dương chỉ vào hai người đang đeo tai nghe: “Hai người họ đang chơi game, sắp xong rồi.”

Lâm Huống xua tay: “Không sao, chơi game quan trọng, chúng tôi cũng không có việc gì.”

“Đệch mợ!” Trần Quân đang chơi game đột nhiên la to.

Dương Dương hỏi: “Sao vậy? Thua rồi sao?”

Trần Quân bỏ tai nghe xuống: “Tiểu Cố ném bom tự sát, làm tôi sợ muốn chết.” Trần Quân nói rồi vỗ nhẹ vào ghế của Thẩm Ngôn Cố: “Ném bom tự sát cũng không nói tiếng nào, tôi còn tưởng rằng phía đối diện ném bom, làm trốn nửa ngày.”

Thẩm Ngôn Cố cười, đặt tai nghe xuống: “Đàn em tới.”

Trần Quân ho tô: “Buổi chiều sắp trễ cũng không thấy cậu ném bom tự sát, hai người đâm ra tình cảm rồi sao?”

“Đâm ra tình cảm?” Dương Dương cười trộm, giọng điệu đột nhiên thay đổi: “Ồ? Đâm ra tình cảm.”

Lâm Huống cũng không hiểu: “Đâm ra tình cảm gì thế?”

Thẩm Ngôn Cố giải thích: “Buổi chiều đi học không cẩn thận đâm phải cậu ấy.” Sau đó anh vẫy tay chào Giang Phú: “Hi.”

Giang Phú vô cùng khéo léo cũng nở nụ cười với Thẩm Ngôn Cố, cả người toát lên khí chất bị ép buôn bán, cảm giác vô cùng xa cách.

“Biết tại sao tôi lại mang cậu ấy đến ký túc xá các cậu trước không?” Lâm Huống hỏi.

Trần Quân: “Bởi vì phòng 306 tụi tôi nhiệt tình hiếu khách, mỗi người đều đặc biệt ưu tú, cậu mang đàn em đến đây đương nhiên là vì soi sáng cậu ấy.”

“Cậu thôi đi, cậu đừng có soi đen cậu ấy.” Lâm Huống đặt tay lên vai Giang Phú, đẩy cậu đến đó: “Cậu ấy sống cùng một thành phố với một người trong số các cậu, các cậu đoán xem là ai?”

Diệp Lan giơ tay lên: “Tôi! Thành phố Giang, đúng không?”

Lâm Huống lắc đầu: “Không phải.”

Dương Dương: “Tôi, nhà của tôi xa thứ hai, là tôi phải không?”

Lâm Huống tiếp tục lắc đầu.

Trần Quân nhướng mày: “Lẽ nào là tôi? Quê tôi ở tỉnh.”

Lâm Huống: “Haizz!”

Trần Quân lập tức đứng lên, giang hai tay ra: “Chào, là đồng hương à, nào, đến đây đàn anh thương...”

Trần Quân vừa tới trước mặt, đã bị Lâm huống cản lại: “Tôi có nói là cậu sao? Tránh ra.”

Thẩm Ngôn Cố ngồi xem diễn liền sững sờ, từ sau lưng Dương Dương thò nửa người ra: “Tôi à?”

Lâm Huống cười: “Đúng rồi.”

Mọi người đều kinh ngạc.

“Không phải chứ, Tiểu Cố là người thành phố mà.”

“Đúng vậy, nếu Giang Phú là người thành phố, sao lại đến trước hai ngày để làm gì chứ?”

“Từ thành phố đến đây không phải rất nhanh sao?”

Lâm Huống giúp Giang Phú trả lời: “Đến đây sớm để được trải nghiệm khuôn viên trường đại học không được à?”

Nếu đã là đồng hương, Thẩm Ngôn Cố liền đứng lên, đi tới đưa tay phải ra: “Ngưỡng mộ đã lâu.”

Thẩm Ngôn Cố cho rằng Giang Phú sẽ tùy tiện bắt tay anh một cái, lại thuận tiện khách sáo một câu với anh liền kết thúc, dù sao thì tính cách của người này cũng đã bày rõ ở chỗ này.

Nhưng không ngờ rằng Giang Phú lại không buông tay ra.

Cậu còn hỏi: “Bao lâu?”

Thẩm Ngôn Cố suy nghĩ: “Nửa ngày có được tính là đã lâu không?”

“Tính.” Giang Phú nhẹ nhàng gật đầu, cũng khách khí: “Đã lâu không gặp.”

Thẩm Ngôn Cố nghĩ đến chuyện buổi chiều đâm trúng cậu, mỉm cười gật đầu: “Cũng là nửa ngày?”

Giang Phú chỉ gật đầu không trả lời, sau đó mới buông tay ra.

“Tôi nói cậu nghe này Giang Phú.” Lâm Huống lại đặt tay trên vai Giang Phú lần nữa, chỉ vào không khí một hai ba: “Mấy người đàn anh này đặc biệt không đứng đắn, sau này thấy hãy đi đường vòng.”

Giang Phú nghe xong liền hỏi: “Anh ấy cũng không đứng sắn sao?”

Người mà Giang Phú nói là Thẩm Ngôn Cố, so với ba người đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi, nằm không ra nằm, vì vậy Thẩm Ngôn Cố xem ra đúng là rất ngây thơ vô hại, anh còn trắng nõn, còn là dáng vẻ chọc người yêu thương.

“À, trừ cậu ấy ra.” Lâm Huống chỉ vào Thẩm Ngôn Cố: “Vị đàn anh rất ưu tú, cũng là người bình thường duy nhất trong cái ký túc xá này.”

Trần Quân nghe xong lập tức không phục, đi nhanh qua choàng qua cổ Thẩm Ngôn Cố: “Này cũng không chắc à, cậu thật sự không hiểu Tiểu Cố của chúng tôi.”

Thẩm Ngôn Cố: “Cút.”

Giang Phú cười nhẹ, trông cực kỳ đẹp.

Hai cái ghế không có người ngồi trong ký túc xá vốn dĩ cho hai người, một là Lâm Huống, hai là Giang Phú, nhưng Giang Phú không ngồi, Dương Dương liền không khách khí ngồi vào.

Mấy người họ cứ vậy ngồi buôn chuyện trong ký túc xá gần nửa tiếng, nhưng hầu như đều là Lâm Huống và phòng 306 nói chuyện.

Lâm Huống vốn dĩ có tiếng là người rất biết cách nói chuyện, nếu bạn đệm cho cậu ta một câu, cậu ta có thể từ câu bạn nói mà bắt đầu chủ đề đến trời nam đất bắc không hề có giới hạn.

Vì vậy trong thời gian ngắn, mọi người đã bàn tán xôn xao từ tin tức nghe được vào ngày hôm qua cho đến biệt danh của chó cưng nhà Diệp Lan, các chủ đề được kết nối với nhau liền mạch.

Mà bạn học Giang Phú, vẫn luôn đứng sau lưng Lâm Huống, hỏi đến cậu, cậu mới trả lời một chút, ừm à đúng vậy, không hỏi đến thì không nói gì cả, cứ như người đứng ngoài cuộc không liên quan gì.

Đúng là có chút lạnh lùng.