Không lâu sâu, Lạc Ly sửa soạn xong xuôi bèn ra ngoài, vì đang ở nhà người khác nên cô không thể ngủ nướng. Mặc dù cả tối qua cô chỉ làʍ t̠ìиɦ và không nghỉ ngơi được bao nhiêu, nhưng cô không thể thức trễ được, huống chi người ta là quý tộc nên càng phải tuân thủ quy tắc hơn, cho nên Lạc Ly mới không muốn ở trong gia đình với hình thức như thế.
“Chào cô, bà chủ đã đợi cô ở phòng ăn, mời cô đi theo tôi.” Aisha dẫn cô đi đến phòng ăn.
Lạc Ly khẽ cúi đầu và đi theo quản gia Aisha, thật ra hôm qua cô chưa ăn gì cả nên bụng đói đến mức sắp co rút lại rồi, không biết giới quý tộc phương tây thường ăn những gì, cô hơi chờ mong.
“Ly nhi đến rồi, mau ngồi đi, ngồi kế bên bác, cháu thích ăn gì? Nhà bác có đủ đồ ăn Trung Hoa mà người Trung Quốc thích ăn nữa, nhà bác có tất.” Bà Charles vội vàng gọi Lạc Ly đến đây, thật ra bà ấy rất thích cô gái nhỏ này, trông vô cùng ngoan ngoãn lại đáng yêu và hiểu chuyện.
“Vâng, bác gái đừng khách sáo quá, cháu ăn gì cũng được ạ.” Lạc Ly cảm thấy bà chủ của gia tộc này quá dễ gần dễ mến, nếu không xảy ra chuyện với Charles Lâm, cô cảm thấy đây chính là mẹ chồng trong mơ của cô, vừa dịu dàng vừa xinh đẹp.
“Vậy cháu tự chọn đi, chọn xong thì bảo người giúp việc mang đến cho cháu là được, cháu cứ coi như ở nhà của mình. Đúng rồi Aisha đi xem A Lâm thức dậy chưa? Ông xem thử nếu cậu ấy vẫn chưa thức thì thôi, đừng đánh thức cậu ấy, dù sao công việc của cậu ấy rất cực khổ.” Bà Charles vẫn yêu quý chú em này, vì hắn đã từng giúp bà ấy rất nhiều việc.
“Vâng bà chủ, tôi biết rồi.” Aisha đáp lời.
Lúc này Lạc Ly thầm nghĩ, không lẽ chú nhỏ chết tiệt kia đã cạn kiệt sức lực, sao còn chưa chịu xuống.
“Chị dâu không cần gọi em nữa, em đã thức từ lâu, có điều vì trong nhà có khách nên em muốn sửa soạn một chút.” Charles Lâm muốn tình yêu bé nhỏ của hắn có ấn tượng tốt về mình nên sao ngủ nước được chứ.
“Vậy em nhanh lại đây dùng bữa luôn đi, thằng nhóc thối A Cẩn thật sự quá đáng, hôm qua đi rồi mà còn chưa biết đường quay về.” Bà Charles thật sự suýt bị tức chết, vốn định bàn bạc chuyện đính hôn với nhau nhưng anh lại giữa đường chạy mất.
“Thật ra sao chị dâu không làm thế này, em thấy hay là để em đưa cô cháu dâu này đến nhà A Cẩn, đợi bọn chúng giao tiếp trao đổi làm quen một chút rồi nói sau, tự dưng để hai người không quen biết gì đính hôn với nhau thật sự không hay lắm đâu.” Cuối cùng Charles Lâm đã nói ra âm mưu của hắn, đợi dọn vào nhà của Charles Cẩn rồi, chẳng phải hắn muốn chơi thế nào thì sẽ chơi thế ấy sao.
Bà Charles cảm thấy đây là một giải pháp vô cùng tốt, không biết Lạc Ly nghĩ thế nào.
“Ly nhi, cháu thấy biện pháp này thế nào? Tất nhiên nếu cháu muốn về nhà thì bác sẽ không phản đối.” Bà Charles không thích ép buộc người khác, nếu cô không muốn thì đành thôi.
“Cháu sao cũng được thưa bác gái.” Lạc Ly ngại ngùng cúi đầu, cô không muốn về nhà, nếu về nhà thì chắc chắn cô sẽ bị trông nom, có điều nếu dọn vào nhà họ, mình sẽ bị thịt chết mất, chẳng qua Lạc Ly cảm giác mình có thể chịu đựng.
“Vậy cứ quyết định như những gì đã nói, Aisha dọn dẹp hành lý cho cậu cả, đúng rồi Ly nhi phải về nhà lấy đồ nữa đúng không? Đợi một lát dùng bữa sáng xong rồi, bác sẽ bảo tài xế đưa cháu đi nhé, Aisha kêu tài xế chuẩn bị đi.” Bà Charles ước gì mình có thể gửi họ đến nhà Charles Cẩn ngay lập tức.
Ban đầu bà ấy đồng ý mua căn nhà gần trường cho Charles Cẩn chuyển ra đó ở chỉ vì để anh nghỉ ngơi mà thôi, không ngờ thằng nhóc đó lại bằng mặt không bằng lòng.
“Vâng bà chủ.” Aisha nhanh chân chạy đi báo với tài xế chuẩn bị, bản thân cũng gọi vài người đi dọn dẹp hành lý.
Charles Lâm nhìn tình yêu bé bỏng ở đối diện đang ngoan ngoãn ăn sáng, trong lòng ngứa ngáy quá chừng, ước gì giành lấy thức ăn để đút cho cô ăn, tại sao ngay cả ăn cũng đáng yêu và quyến rũ đến thế.
Lạc Ly vừa muốn mau ăn xong vừa muốn bỏ qua tầm mắt mãnh liệt ở đối diện, xung quanh đều là người, hắn lại to gan nhìn cô như thế, không sợ bị người khác phát hiện, Lạc Ly thật sự tức giận gần chết.