“Ly Nhi, ba mẹ cũng không còn cách nào khác, gia tộc Charles thật sự rất lớn mạnh, xí nghiệp của chúng ta muốn mở rộng thì nhất định phải dựa vào gia tộc lớn ấy. Người thừa kế của bọn họ cũng ngang tuổi con, chắc chắn hai đứa có thể nói chuyện dễ dàng.” Mẹ Lạc Ly tận tình khuyên bảo cô.
“Con biết rồi.” Mặc dù Lạc Ly biết cô không thể làm chủ cuộc hôn nhân của mình nhưng không ngờ là nhanh tới như vậy. Năm nay cô còn chưa thành niên mà, có điều ở nước ngoài, mười lăm tuổi đã được tính là thành niên rồi. Cô nghĩ chắc sẽ không xấu lắm đâu, nếu vừa xấu lại vừa béo thì… nghĩ đến đây, Lạc Ly lại cảm thấy hơi buồn nôn.
“Được, con gái ngoan của mẹ, bộ lễ phục này mặc lên người con rất hợp. Chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi.” Mẹ Lạc Ly nói.
“Vâng.” Lạc Ly không có tâm trạng, cảm giác không thể nắm giữ vận mệnh của mình chẳng vui một chút nào.
Lạc Ly theo cha mẹ đến trang viên của gia tộc Charles. Cô cảm thấy gia tộc này thật sự rất giàu, cực kỳ giàu, vừa lớn lại vừa trang nghiêm xa hoa, chắc cũng phải tồn tại hơn trăm năm trở lên. Lạc Ly nghĩ chẳng trách cha mẹ mình lại chọn gia tộc này.
Vừa đến cửa đã có rất nhiều người hầu ra đón tiếp, Lạc Ly không dám tuỳ tiện ngẩng đầu nhìn, cô không có hứng thú với nơi này, nếu không vui thì ở phòng đẹp cũng chẳng có tác dụng gì.
Cô yên lặng ngồi trên ghế, nghe cha mẹ giao lưu với bọn họ, hình như vị hôn phu của cô còn không tới. Một lúc lâu sau mẹ mới gọi cô, Lạc Ly ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người mặc tây trang đứng bên cạnh vị phu nhân kia. Hắn trông khá lịch lãm nhưng biểu cảm lại không tốt cho lắm, là con lai, cực kỳ đẹp trai, đúng gu cô thích nhưng biểu cảm như ăn phải phân kia của hắn khiến Lạc Ly lập tức mất hết hứng thú.
“Ly Nhi mau chào hỏi đi.” Mẹ Lạc Ly bảo cô hỏi thăm người ta.
“Con chào bác, chào anh.” Lạc Ly không biết nên xưng hô ra sao, tuổi ngang nhau thì cũng thể gọi người ta là anh trai một cách tuỳ tiện được.
“Ly Nhi đúng là xinh đẹp, Lạc phu nhân thật có phúc. A Cẩn, mau chào em Ly Nhi đi. Đây là tên nhóc thối nhà tôi, Charles Cẩn.” Bà Charles nhanh chóng đẩy cậu con trai ốm yếu về phía trước, biểu cảm lạnh lùng trên mặt hắn giống như 258 vạn vậy.
“Chào cô.” Charles Cẩn đưa mắt nhìn cô gái ưa nhìn trước mặt, có điều vì trang điểm thục nữ nên hắn cảm thấy cô cũng giống như mấy người phụ nữ nhạt nhẽo mà hắn thường gặp. Nếu Lạc Ly biết hắn nghĩ như vậy thì chắc chắn sẽ chửi hắn là đồ rác rưởi.
“Thằng nhóc thối này, chúng ta chuẩn bị ăn tôi tối. Elsa dọn đồ ăn lên, chúng ta đến nhà ăn đi.” Charles phu nhân thấy bọn họ ngồi ở phòng khách thì xấu hổ nên tốt nhất là đến phòng ăn.
“Không sao, mọi người còn chưa thân nhau, sau này Ly Nhi chuyển về đây học thì sẽ quen ngay ấy mà.” Mẹ Lạc Ly muốn cô học ở bên này, nếu không phải Lạc Ly không thích thì sao bac có thể để cô một mình ra nước ngoài chứ.
Lạc Ly nhìn mẹ, cô không ngờ lần này ngoài đính hôn ra còn bắt cô về đây học. Có điều cô thấy không sao cả, ở bên này thì sẽ không cần gặp Lý Vũ nữa, nhưng nếu đính hôn rồi thì không thể tùy tiện trêu chọc người khác.