Cốc trà sữa thứ ba: Nghe nói tình yêu trị được bách bệnh.
- --------------------
Bóng rổ truyền qua truyền lại, truyền đến tay Lý Giai Duệ. Như bị Lê Dương kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nó hung hăng liếc xéo cậu, đập bóng xuống đất rồi xoay lưng rời đi.
Lê Dương nhìn theo, khịt khịt mũi, bỗng dưng cảm thấy thật vô vị. Quả nhiên không nên so đo với đồ ngốc mà.
Sao lại uống cốc trà dâu tây đó chứ? Hành vi so đo với đồ ngốc thế này, thật quá là ấu trĩ.
Mấy người trong sân hai mặt nhìn nhau không rõ nguyên do, nhưng bởi khúc nhạc đệm khởi đầu hoành tráng kết thúc xấu hổ này, đám người chơi bóng nửa ngày thôi không chơi nữa, bè lũ kéo nhau đi tìm nước uống.
Tô Ngang và bạn mập đi qua phía bên này.
"Tiểu Lê Tử, trà sữa tao đâu?" Tô Ngang giũ cổ áo, bạn mập cũng nóng, hơn nữa vì lắm thịt nên mồ hôi ra càng nhiều, nhưng bên kia có một đám con gái như hổ rình mồi, họ không thể trực tiếp cởi trần, chỉ đành tiếp tục mặc chiếc áo bóng rổ ướt đẫm mồ hôi.
Lê Dương hếch cằm về hai cốc trà sữa sắp tan hết đá trên mặt đất, bạn mập trông thấy, mắt phát sáng nhào qua, "Nước của mình đây rồi, vẫn là anh Lê của em tốt nhất!"
Tô Ngang vội xách hai cốc trà né ra, bạn mập nhào vào hư không, mờ mịt nhìn Tô Ngang, không thể tin nổi hỏi: "Ngang Ngang, mày làm gì vậy?!"
Tô Ngang cười nhạt: "Đây là mua cho đàn em bên đó, không có phần mày!"
Bạn mập hai mắt đẫm lệ, "Trời ạ, Ngang! Tình nghĩa giữa hai ta chẳng lẽ so ra còn kém một cô bé lớp dưới à?"
"Tĩnh Nhi, vấn đề này mà mày còn hỏi?" Tô Ngang tỏ vẻ kinh ngạc, biểu cảm khoa trương nói, "Không thể nào so nổi, lòng mày chưa rõ sao?"
Bạn mập rất đau lòng, "Ngang Ngang, chàng đã quên Lục Vũ Hà bên hồ Đại Minh* rồi sao? Đã quên những cú bóng em chuyền cho chàng rồi sao?"
* Nguyên gốc là "Còn nhớ Hạ Vũ Hà bên hồ Đại Minh không?" - Tiểu Yến Tử hỏi Càn Long trong Hoàn châu cách cách, ở đây chúng ta có Lục Vũ Hà Lục Tĩnh Chi.
Tô Ngang lười xàm xí với cậu ta, "Bảo anh Lê của mày mua cho, tao ra chơi cùng em gái đây." Càng nói càng phấn khởi.
Nhìn theo bóng Tô Ngang, bạn mập bi phẫn mắng: "Đồ tồi!" Sau đấy đem ánh mắt cầu sinh vứt ngược về phía Lê Dương.
Lê Dương lực bất tòng tâm: "...... Tao không có tiền."
Bạn mập tỏ vẻ "Mày lừa ai hả". Lê Dương bất đắc dĩ giải thích: "Hôm nay không mang tiền thật, tao ra chỗ tiệm trà sữa mới mở, là khách hàng đầu tiên nên chủ quán không thu tiền."
"Thật á?!" Đôi mắt bạn mập "tạch" phát sáng ngời, "Thế tao cũng phải đi mua trà sữa miễn phí mới được!"
"Mày không phải khách hàng đầu tiên, sao người ta phải miễn phí cho mày chứ?" Lê Dương chống cằm, không nói sự thật là bởi mình không mang tiền nên chủ quán mới cho.
Bạn mập thất vọng thở dài, sau đó ngồi xuống bên người Lê Dương.
"Mày không mang tiền à?" Lê Dương hỏi cậu ta.
Bạn mập lột trái túi quần của mình cho Lê Dương xem, bên trái là hai đồng tiền xu, bên phải là một đống giấy và điện thoại.
"Trả bằng WeChat đi." "WeChat không có tiền." "...... Hai đồng vừa đủ mua lon Coca đó?"
"Không được, chút nữa tao còn phải bắt xe công cộng. Với cả," Bạn mập nhăn nhíu khuôn mặt, "Mẹ tao nói, Coca không tốt, không được uống đồ có gas."
"...... Sao mày giống y thằng nhỏ dưới tầng nhà tao vậy." Lê Dương cạn lời, "Coca không tốt, trà sữa thì tốt chắc?"
"Sai nha anh Lê," Bạn mập nghiêm túc nói: "Mày xem, sữa, trà, nghe là biết tốt hơn Coca rất nhiều mà?"
"Tốt cứt ấy." Lê Dương học Lý Giai Duệ trợn trắng mắt, lười phản bác lời nguỵ biện của cậu ta.
"Phải rồi, anh Lê," Bạn mập do dự hỏi, "Mày với Lý Giai Duệ...... Là có chuyện gì thế?"
Đây là điểm độc đáo của bạn mập. Con trai chơi với nhau, giơ ngón giữa là điều bình thường, như bạn mập đó, chỉ hô "anh Lê của em" thôi cũng thu được một đống ngón giữa rồi. Đối với ngón giữa Lê Dương tặng Lý Giai Duệ, người bình thường hẳn sẽ không nghĩ nhiều, mấy thằng nhóc tuổi này khá rộng rãi, cười cười là cho qua ngay. Bạn mập thì rất nhạy bén, cậu ta nhận ra không khí giữa Lý Giai Duệ và anh Lê của mình không đúng lắm.
Vậy nên bạn mập không chỉ mập ở dáng người mạnh mẽ linh hoạt, mà còn mập ở tấm lòng mềm mại tinh tế nữa.
"Không biết." Lê Dương không bận tâm, Lý Giai Duệ chướng mắt cậu đâu phải ngày một ngày hai, đương nhiên cậu thấy nó cũng không vui rồi.
"Ánh mắt của nó nhìn mày cứ như con gái nhìn tình địch ấy." Bạn mập suy tư trong chốc lát, đoán mò: "Hay là vì mày giành mất người nó thích ta?"
Lê Dương xì một tiếng.
Bạn mập rất nhanh bác bỏ phỏng đoán của mình: "Không đúng, chưa từng thấy anh Lê đề cập chuyện yêu đương bao giờ nha."
"Ơ nhưng mà nói như vậy, anh Lê chẳng lẽ chưa từng yêu đương bao giờ?" Bạn mập ngạc nhiên như thể phát hiện một châu lục mới.
"...... Thì sao?"
"Không, chỉ là cảm thấy mày đẹp trai như vậy, được nhiều con gái tôn làm nam thần như vậy, thế mà mày không bị dụ dỗ chút nào." Bạn mập cảm thán, "Nếu mỗi ngày đều có con gái viết thư tình mua bữa sáng cho tao, tao nằm mơ cũng có thể cười tỉnh."
Có gì đáng cười, từ năm lớp ba cậu đã được con gái gửi thư tình rồi, đã sớm sinh phiền chán với mấy phong thư hồng nhạt ấy. Lê Dương không đáp lời, sợ tổn thương trái tim nhỏ yếu ớt của bạn mập.
"Nhưng anh Lê này, hình như mày cũng không thích ai đúng không? Lớn đến từng này chưa từng thích ai luôn sao?" Bạn mập hỏi xong, lại tự trả lời, "Chắc là chưa nhỉ? Nếu không tại sao mày vẫn là chó độc thân cô đơn như tụi tao chứ."
"...... Ê mập, có biết nói chuyện không hả."
Lê Dương xác thật chưa từng thích một ai, từ nhỏ đến lớn. Có thể nói lịch sử tình trường của cậu rất chi trống trải. Ban đầu cậu cho rằng mình bình thường, chỉ chưa gặp được cô bé hợp ý thôi. Thời điểm các bạn học xung quanh bắt đầu yêu sớm nắm tay nhỏ, cậu vẫn cao ngạo làm một tên độc thân quý tộc. Cho đến một ngày, cả đám con trai cùng lớp tan học rủ nhau trốn vào phòng ngủ xem AV, cậu cũng bị kéo đi. Lúc đám nhóc cấp 2 xem đến mặt đỏ tim đập kích động không thôi, thậm chí nháo nhào chui vào WC, chỉ có mỗi cậu vẫn bình tĩnh lạ lùng. Nhưng chẳng ai biết, đó chỉ là bề ngoài, còn nội tâm cậu thì hoảng đến loạn tùng phèo rồi. Bởi cậu không có một chút xíu phản ứng nào với diễn viên nữ trần trụi kia, cứ như đang xem một cục thịt bự trắng bóng, nhưng mà...... với diễn viên nam thì, ừm.
Lê Dương khi đó hoang mang cực độ, về nhà tự mình trộm xem thêm vài lần, phát hiện bản thân quả thực chỉ có phản ứng với đàn ông. Điều này không bình thường chút nào. Cậu lên mạng tìm hiểu rất nhiều tư liệu, mãi mới từ từ chấp nhận được sự thật mình là gay bẩm sinh. Ngoài Tô Ngang không có ai khác biết chuyện này, nhưng tính ra hắn tiếp thu không tệ, nghe xong thì kinh ngạc một chút rồi đâu lại vào đấy, vẫn là tên trai thẳng chết tiệt thích đùa dai không tim không phổi.
Nhưng dù đã biết mình thích đàn ông, cậu vẫn chưa phải lòng ai bao giờ. Phạm vi đối tượng từ dị tính chuyển qua đồng tính, dường như còn khó tìm hơn, dù sao cũng chẳng có cậu trai nào viết thư tình cho cậu. Mọi người xung quanh tiến tới giai đoạn hôn miệng nhỏ, cậu vẫn là một chú chó độc thân kiêu ngạo.
"Nhưng mà như mày cũng tốt, không giống tên tồi Ngang Ngang. Anh Lê, có phải là bởi mày chưa gặp được người ấy không? Như kiểu, thế gian phồn hoa với mày là bụi mù mây bay, mày khinh thường để mắt, chỉ nhớ mong nàng tiên hoa trên toà tháp chót vót kia......" Bạn mập say mê trong thơ ca của mình.
Biểu cảm Lê Dương như đang nhìn đứa thiểu năng.
Bạn mập cẩn thận hỏi: "Tao nói không hay à? Mày không cảm thấy thi vị sao?...... Bài cuối kỳ tao viết như vậy đó, tao nghĩ sẽ được điểm cao."
Thôi được rồi, bạn mập này còn không tự mình biết mình nữa.
Lê Dương đập nát ảo tưởng của cậu ta, "Đề văn là bàn về tính kiên trì, mày viết mấy cái đó làm gì? Còn trông ngóng điểm cao, khai giảng cứ chờ ông Tiêu xử lí mày đi." Ông Tiêu, tên Đức Võ, là giáo viên chủ nhiệm kiêm giáo viên ngữ văn lớp họ.
Bạn mập cố tình xem nhẹ vấn đề bài thi và viễn cảnh bị thầy Tiêu tra tấn sau khai giảng, mạnh mẽ tiếp tục đề tài, "Anh Lê, hy vọng mày gặp được người ấy sớm một chút, nhân lúc tuổi trẻ tranh thủ yêu đương."
"Mày cứ mong tao yêu đương làm gì?"
"Thì thấy vậy tốt mà." Bạn mập phiền muộn thở dài, "Tao muốn những ngày thanh xuân có một mối tình thật ra trò, nhưng mãi mà chẳng tìm được đối tác. Mày đó, ôi, phí phạm một cái mặt đẹp trai."
Lời bạn mập thật tình chưa nói hết, đôi khi cậu ta cảm thấy Lê Dương rất cô độc, tuy bên người chưa bao giờ thiếu bạn bè. Khí chất Lê Dương có vẻ lạnh lùng, người không thân sẽ cảm thấy cậu ngạo mạn, nhưng con người cậu là vậy, lạnh mặt ấm lòng, cho nên cậu mới được mọi người yêu quý. Thế nhưng, Lục Tĩnh Chi vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Có lẽ là thiếu một phần tình yêu? Nghe nói tình yêu trị được bách bệnh. Bạn mập ngâm thơ trong lòng.
Lê Dương không bận tâm cười cười, không tiếp tục đề tài này với bạn mập nữa.
HẾT CHƯƠNG 3.