Ba con hạc
Bạch Tĩnh Ngâm nghe Thẩm Tòng Hạc giới thiệu sơ qua về Hồng Kông.
Anh nói Hồng Kông là một tòa thành trên không, đứng trên đỉnh Thái Bình Sơn có thể nhìn thấy vẻ đẹp độc nhất vô nhị của cảng biển, lại còn nói khi dạo quanh một vòng đỉnh Lư Cát…
Mà đó chỉ là trước khi cô đến.
Ban đêm, Bạch Tĩnh Ngâm nằm mơ thấy chiếc xe leng keng màu xanh lục, cô vươn tay ra ngoài cửa sổ tựa như có thể chạm được khí lạnh của gió đêm.
Nhưng sự thật mà nói, cô chỉ là được chuyển từ nhà giam này sang nhà giam tại Hồng Kông mà thôi.
Nếu không có Thẩm Tòng Hạc thì dù có ra sao cô cũng không tài nào ra ngoài được.
Để nói về suy nghĩ của Thẩm Tòng Hạc thì lại không giống cô, đối với anh, Hồng Kông như một ngôi nhà thứ hai vậy.
Có thể nói đây chính là căn cứ địa của anh.
Mấy ngày nay Thẩm Tòng Hạc đều ra ngoài đi công tác, do vậy chỉ có một mình Bạch Tĩnh Ngâm cô đơn ở chốn này.
Thật ra cũng không phải không bước qua cửa được, đến tài xế cũng rất vui lòng nếu được vì cô cống hiến sức lực. Chỉ là, dù cô có đi đâu thì đều có người của Thẩm Tòng Hạc kè kè bên cạnh.
Thẩm Tòng Hạc cũng biết chính mình đuối lý nên mọi thứ đều không bạc đãi Bạch Tĩnh Ngâm, ăn mặc ngủ nghỉ đều chi tiền một cách phóng khoáng, thậm chí để cô tùy ý dùng tiền, tùy ý lăn lộn.
Chỉ cần cô an phận là được.
Vốn dĩ Bạch Tĩnh Ngâm từng nghĩ nhà của mình đã được coi là phú quý, nhưng khi đem ra so với Thẩm Tòng Hạc thì lại không ngờ được. Lúc này, cô quả thật mới ngộ được cái gì là “Bên ngoài bầu trời còn có bầu trời khác”, “Người tài cũng có người tài hơn”, đến vỏ ngoài của củ tỏi còn nở ra hoa Thuỷ Tiên nữa mà.
Anh chỉ tùy tiện mua chút thuốc mà chi phí đã lên đến con hàng ngàn. Quả thật thuốc đó quý giá quá mức rồi.
Bạch Tĩnh Ngâm nhỏ giọng thầm trào phúng.
Cô không quen thuộc với những người xung quanh, lại tự thấy tiếng Anh của mình nói không tồi nhưng người chăm sóc cô lại nói tiếng Quảng Đông. Bình thường họ nói tiếng phổ thông nhưng thỉnh thoảng có thêm chút ngữ điệu tiếng địa phương khiến cô có chút không hiểu.
Bạch Tĩnh Ngâm lại nghĩ đến chuyện bọn họ đều là người của Thẩm Tòng Hạc nên càng không muốn nói chuyện cùng.
Trước khi đi, Thẩm Tòng Hạc không biết tiết chế đã khiến cô chịu một chút thương tổn, nhưng một chút này so với khổ sở khi trước của cô.
Lâu như vậy không nhìn thấy anh, ấy thế nhưng cô lại bắt đầu nhung nhớ về Thẩm Tòng Hạc.
Có vẻ như không chỉ có thân thể cô bị hư hại mà chính đầu cô cũng bị ảnh hưởng.
–
Thời điểm Thẩm Tòng Hạc về đến biệt thự, dường như mọi suy nghĩ vớ vẩn của ban ngày đang dần tản ra.
Bất quá chỉ như anh vừa ngủ một giấc, chìm vào cơn mộng mị mà thôi.
Anh nhìn khung cảnh biệt thự bên trong giấc mơ, đã vài thập niên nhưng anh lại nhớ rõ ràng toàn bộ chi tiết nơi đây.
Bao gồm.
Chuyện mỗi lần anh quyết liệt ép Tiểu Bạch như thế nào.
Có một lần, khi anh trở về Hồng Kông, mà Tiểu Bạch vì không khỏe nên đã ngồi xuống sô pha nghỉ ngơi, cự tuyệt anh.
Lúc đó, Thẩm Tòng Hạc lại vì chuyện cô nhung nhớ người em họ của mình mà vô cùng tuyệt vọng với cô, cũng không quan tâm đến thân thể yếu đuối ấy, nhất quyết làm nhục.
Bởi vậy mà càng ngày càng khiến Tiểu Bạch thêm chán ghét anh.
……
Thẩm Tòng Hạc nhắm mắt lại.
Anh không muốn hồi tưởng quá nhiều về một mối hôn nhân không điểm dừng này, nhưng lại không thể không ép mình phải suy nghĩ, cẩn thận mà xem xét, phải làm sao để có được trái tim Tiểu Bạch.
Anh không muốn một cái xác, thứ anh muốn là tình yêu của cô dành cho anh.
Từng sải chân bước đều qua cánh cửa gỗ, tia nắng mặt trời xuyên thấu tấm lụa trắng, rụng rơi trên sô pha.
Bạch Tĩnh Ngâm ngồi trên thảm đọc sách nghe được động tĩnh khiến đôi mắt ửng hồng.
Thẩm Tòng Hạc lại không nhúc nhích, chỉ đứng nhìn mặt cô.
Thử nghĩ xem, trong tình huống như vậy vì sao anh lại không phát hiện ra cô cũng rất ủy khuất chứ?
Bạch Tĩnh Ngâm không biết được suy nghĩ trong lòng của anh, chỉ cảm thấy thật sự phiền lòng khi nhìn thấy Thẩm Tòng Hạc.
Cô dùng hết sức ném thư pháp lên người Thẩm Tòng Hạc: “Đồ con rùa!”
Vốn dĩ cô cho rằng hành động vừa rồi sẽ khiến anh nổi cơn giận dữ, nhưng Thẩm Tòng Hạc lại cứ để cô tùy ý ném. Anh tiến lên một bước, đã không những không giận mà ngược lại còn quỳ một gối trước mặt cô, nhẹ tay chạm lên mặt.
Anh cứ như vậy mà cẩn thận sờ, từ trán, mũi rồi đến cằm, tinh tế vuốt ve, chưa từng mảy may có ý muốn buông tha.
Thẩm Tòng Hạc nói: “Tiểu Bạch, rốt cuộc thì tôi đã trở lại.”
Bạch Tĩnh Ngâm mờ mịt, không hiểu gì.
Từ khi bị anh cướp về đến nay, đây vẫn là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự ôn nhu như vậy của Thẩm Tòng Hạc, ngơ ngác hỏi: “Thầy bị bệnh tâm thần à?”
–
Nhưng Bạch Tĩnh Ngâm đâu biết, một khắc vừa rồi với cô chỉ là một chút khoảng thời gian ngắn ngủi.
Mà với Thẩm Tòng Hạc lại là cả đời này cầu cũng không được.
Bạch Tĩnh Ngâm không hiểu vì sao Thẩm Tòng Hạc lại đột ngột thay đổi thái độ như vậy. Bởi vậy mà trong lúc ăn cơm, khi mà chỉ mới ăn được hai miếng cô đã buông đũa, do dự nhìn anh: “Thầy nhìn em làm cái gì?”
Thẩm Tòng Hạc cười cười, chậm rãi nói: “Đã lâu không được gặp em nên muốn nhìn nhiều một chút.”
Bạch Tĩnh Ngâm mất tự nhiên, khuôn mặt lập tức ửng đỏ.
Cô quay mặt đi: “Hừ, bớt nói lời dễ nghe, em không quan tâm đâu.”
Nói tới nói lui, Bạch Tĩnh Ngâm vẫn như cũ tiếp tục với những món ăn ngon trên bàn.
Không hiểu vì cớ gì mà khi không có Thẩm Tòng Hạc bên cạnh, cái gì cô cũng không muốn động tới.
Nhưng anh vừa trở về, cô lại có thể ăn uống tốt hơn.
Bởi vậy mà Bạch Tĩnh Ngâm có thể chắc chắn rằng mình đã bị anh hạ bùa chú rồi.
Phi.
Đồ bỏ đi.
Thẩm Tòng Hạc ăn không nhiều lắm, mà phần lớn thời gian chỉ ngồi nhìn Bạch Tĩnh Ngâm ăn.
Dường như cô không bị anh xúc phạm tới mức mất đi sức sống, không thật sự trở thành một cái xác mĩ lệ trong mắt người ngoài.
Cô vẫn còn trẻ tuổi, tràn ngập sức sống, sẽ ủy khuất, sẽ tức giận, cũng sẽ cười, sẽ nháo.
Mà không phải như sau này, cô cũng không dần trở thành một mặt hồ tĩnh lặng, không phải một mỹ nhân bình tĩnh không cảm xúc.
Thẩm Tòng Hạc nhắm mắt lại.
Trước khi tới Hồng Kông, anh một lòng muốn thuần phục cô, thậm chí không tiếc làm những chuyện biếи ŧɦái như cho cô dùng thuốc.
Bức cô chỉ được nhìn anh, chỉ có thể quấn lấy anh.
Mà ngày trước, vẫn là cách bỏ thuốc ấy, anh đã hoàn toàn phá hủy tín nhiệm của cô đối với mình.
Hiện tại, chính những loại thuốc ấy vẫn đang nằm trong hành lý của anh.
Thẩm Tòng Hạc định lại tinh thần mình, chầm chậm nói: “Tiểu Bạch còn muốn ăn cái gì sao?”
Bạch Tĩnh Ngâm lập tức nuốt hết đồ ăn trong miệng mình xuống, cảnh giác nhìn anh: “Không có.”
“Đừng cố tình nghĩ sai.”
“Em biết thầy vỗ béo em xong liền muốn làm chuyện xấu!”
Thẩm Tòng Hạc cười cười.
Anh nói: “Tôi không làm chuyện xấu, về sau, chỉ cần em không nghĩ đến, chúng ta liền không làm, được không?”
Bạch Tĩnh Ngâm khinh thường nhìn lại: “Ra vẻ người tốt, hừ, cô quét tước vệ sinh trong nhà nói với em, nếu đàn ông đáng tin thì heo mẹ đã có thể leo lên cây rồi.”
Quả thật cô không tin, Thẩm Tòng Hạc cũng không miễn cưỡng.
Anh còn có rất nhiều thời gian.
Cả một khoảng thời gian dài phía trước, anh sẽ chỉ dành để chăm sóc cô.
Thẩm Tòng Hạc quả thực đã làm đúng như lời mình hứa hẹn. Nếu như Bạch Tĩnh Ngâm không đồng ý dù chỉ một chút thôi anh cũng không động vào cô, thậm chí khi đi ngủ cũng cho phép Bạch Tĩnh Ngâm không ôm anh.
Chỉ là hai người vẫn nằm chung một chiếc giường như cũ.
Kiểu phương án dụ dỗ này lại có hiệu quả vô cùng rõ.
Cứ như vậy, lặp đi lặp lại hai ngày, Bạch Tĩnh Ngâm nhìn ánh mắt của Thẩm Tòng Hạc quả nhiên khác trước rất nhiều.
Ngày thứ ba vẫn cùng chung chăn gối nhưng không ôm nhau ngủ, bỗng chốc Bạch Tĩnh Ngâm ngồi dậy, chủ động vỗ lên đệm cạnh mình: “Thầy Thẩm, chúng ta nói chuyện đi.”
Thẩm Tòng Hạc khó thấy được thần sắc nghiêm túc đó của cô nên cũng thuận theo mà ngồi xuống.
Bạch Tĩnh Ngâm nghiêm túc hỏi: “Có phải không đứng dậy được nữa?”
Thẩm Tòng Hạc trấn định nói: “Tôi cho em thêm một cơ hội, lần này suy nghĩ thật kỹ càng rồi hẵng nói.”
Bạch Tĩnh Ngâm che miệng.
Bình tĩnh hai giây.
Cô cẩn thận hỏi: “Từ eo trở xuống, từ đùi trở lên của thầy bị bệnh mao hả?”
Nếu là Thẩm Tòng Hạc khi trước, chắc hẳn anh sẽ để cô trải qua thực tiễn để chứng thực điều đó.
Nhưng lúc này thì không như vậy.
Anh chỉ nhìn mặt Bạch Tĩnh Ngâm, rồi lại nhìn mắt cô.
Đôi mắt tinh anh sáng ngời, phân rõ trắng đen.
Anh không đành lòng một lần nữa dập tắt đi ánh sáng trong đó.
Bất quá chỉ cần anh nhẫn nại, cũng không thiệt cái gì.
Lại nói, so với những thống khổ của hai mươi năm về sau thì hiện tại có là gì?
Thẩm Tòng Hạc nói: “Tiểu Bạch.”
Bạch Tĩnh Ngâm: “Ừ?”
“Nghe tôi nói…” Thẩm Tòng Hạc kiên nhẫn gằn từng chữ một: “Cho đến khi em chấp nhận tôi, thì trước đó tôi sẽ không tiếp tục động vào em.”
Bạch Tĩnh Ngâm: “Hả?”
Trong ngữ khí của cô như có điều gì đó khϊếp sợ, nhưng cũng có chút tiếc nuối.
Sau khi ý thức được thái độ của chính mình không được ổn cho lắm, nên Bạch Tĩnh Ngâm liền quay mặt đi: “Không có gì hiếm lạ.”
Một thục nữ cao ngạo sẽ không thèm nhỏ dãi với việc giường chiếu.
Về căn bản, Bạch Tĩnh Ngâm chỉ cho rằng Thẩm Tòng Hạc đang nói chơi, rốt cuộc thì lòng tham của anh lớn như vậy, sao có thể nhịn được.
Vậy mà Thẩm Tòng Hạc lại thực sự nhịn xuống.
Lý do anh tới đây, thứ nhất quả thật là vì công việc, thứ hai mới là giúp Bạch Tĩnh Ngâm giải sầu.
Bạch Tĩnh Ngâm ở đây lảo đảo, lắc lư một vòng mới nhận ra, thầy Thẩm nói được thì làm được.
Quả thật không có đến gần cô.
Lại càng không có chuyện chạm vào cô.
Càng tuyệt đối không bắt cô làm gì hay ăn cô.
Chuyện quan trọng khiến cô vui vẻ nhất chính là việc thầy Thẩm lại tiếp tục dạy cô chơi dương cầm, mà cô cũng không đến mức để tài nghệ của mình bị hoang phế.
Thật ra khi nhìn qua có thể thấy chút không khí của một mối quan hệ quỷ dị, một bên nhàm chán liên tục nhìn Bạch Tĩnh Ngâm.
Thỉnh thoảng lại cẩn trọng quan sát chiếc rương hành lý.
Bên trong đều là áo sơ mi và quần tây của anh, còn có một vài bộ quần áo bên ngoài rất chỉnh tề.
Chỉ là không biết vì sao anh lại cất chiếc rương này trong chiếc tủ tại thư phòng, thật sự bí ẩn.
Chuyện bất thường như vậy tất có gì quan trọng lắm, Bạch Tĩnh Ngâm mách bảo nơi ấy chắc chắn có bảo bối.
Cô thật hưng phấn mà tìm đến nơi cất giữ, quả nhiên là tìm được một chiếc ấn, nhìn qua có vẻ đáng yêu, mộng ảo mỹ lệ, thậm chí còn vẽ rất nhiều hình vẽ tình yêu tươi đẹp mỹ lệ.
Mở ra xem.
Vậy mà tràn ngập trong chiếc hộp đó là những viên kẹo cầu vồng xinh xinh đẹp đẹp.
Quả nhiên anh giấu đồ ăn ngon.
Phi!
Người đàn ông xấu xa!
Một bên thì Bạch Tĩnh Ngâm thầm khiển trách anh, một bên lại vui vẻ ăn một lúc ba viên đường.
Thật ngọt.
Thật mềm.
Ăn rất ngon.