Này, Đừng Có Ăn Cỏ

Chương 13: Hôn

Vừa thấy Minh Quang đi ra, Minh Đăng đã vội vàng sán lại gần. Trên má phải anh có một vết bầm, trên trán và khóe miệng đều đang rỉ máu. Lồng ngực Minh Đăng thít chặt lại, cậu đưa tay muốn chạm vào vết thương của anh, nhưng sợ anh rát nên lại thu về.

"Minh Quang đau lắm không?"

Đương nhiên Minh Quang không đau, mấy vết thương này hồi cấp hai cứ vài ngày lại xuất hiện trên mặt anh một lần, anh đã quen rồi. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt đong đầy lo lắng của bé con, trong lòng anh lại rục rịch nổi lên ý xấu.

"Đau, không ngờ chúng nó có bốn người lận, tôi đánh thắng nhưng mà cũng trúng vài đòn."

Minh Quang vừa nói vừa xoa má phải, thỉnh thoảng xuýt xoa mấy tiếng. Minh Đăng xót anh lắm, nhưng lại không biết làm thế nào, cậu lo lắng chạy vòng quanh anh như chú cún nhỏ: "Còn chỗ nào đau không? Làm sao bây giờ?"

Minh Quang thấy dáng vẻ của cậu đáng yêu vô cùng, trái tim mềm mại như ngâm trong nước nóng, anh vò đầu nhỏ của bé con: "Mua thuốc về tự bôi là được, không nặng đâu."

Dứt lời, anh dựng xe lên, ra hiệu cho Minh Đăng leo lên. Trước tiên hai người ghé qua hiệu thuốc mua một ít thuốc bôi, sau đó mới về nhà Minh Đăng.

Mười lăm phút sau hai người đã có mặt ở phòng khách nhà cậu, Minh Quang bày mấy tuýp thuốc ra bàn, chọn một loại tẩm vào đầu tăm bông. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. TruyenHD

2. TruyenHD

3. TruyenHD

4. TruyenHD

=====================================

Anh đang sờ soạng trên mặt định bôi lên, tầm mắt lại chạm phải bé con đang thấp tha thấp thỏm, đứng ngồi không yên ở đối diện. Minh Quang cũng không biết bản thân nghĩ gì mà lại dừng động tác, nói với cậu: "Lại đây, giúp tôi bôi thuốc."

Minh Đăng chỉ vào người chính mình, hỏi anh: "Mình á?"

Minh Quang nén cười, nghiêm túc nói hươu nói vượn: "Chứ còn ai vào đây nữa, tôi có nhìn thấy gì đâu mà bôi."

Thật ra tự anh cũng có thể bôi, ngày xưa anh bị thương quá nhiều, ngay cả mẹ cũng ngại phiền, không thèm giúp anh bôi thuốc. Minh Quang đành phải tự làm, dần dần làm nhiều thành quen, từng vị trí trên mặt mình anh đều có thể ước lượng chính xác mà bôi thuốc lên.

Nhưng hôm nay xuất hiện Minh Đăng, nếu đã có người để nhờ vả, anh không muốn làm nữa. Vả lại anh phát hiện bản thân rất muốn nhìn nhiều thêm những dáng vẻ của bé con. Cậu cười, cậu nhăn nhó, cậu bối rối, dù như thế nào đều có sức hút đặc biệt với anh, khiến anh không kìm được khát vọng khám phá con người cậu.

Minh Đăng lại gần anh, nhận lấy tăm bông từ tay Minh Quang, cậu luống cuống không biết mình nên đứng đâu cho thuận tiện. Minh Quang dạng hai chân ra, bảo cậu đứng vào giữa, Minh Đăng ngoan ngoãn làm theo lời anh, sau khi chen vào thì hơi khom người, nín thở nhìn những vết thương trên mặt anh.

"Minh Quang... bôi chỗ nào thế?"

Hai người cách nhau rất gần, hơi thở của cậu như có như không mà phả vào mặt Minh Quang khiến lòng anh khẽ động. Minh Quang nhắm mắt, quyết định không nhìn đôi mắt đen láy chọc người kia nữa, anh nói: "Chỗ nào bị xước ra thì bôi hết."

Minh Đăng mím môi nghiêm túc gật đầu, thật cẩn thận mà dùng đầu tăm bông chấm lên vết thương chỗ khóe miệng anh. Môi Minh Quang khẽ run lên, Minh Đăng nhận ra, lập tức dừng động tác: "Mình làm cậu đau sao?"

"Không phải, tiếp tục đi." Không đau, nhưng mà ngứa. Động tác cậu quá đỗi nhẹ nhàng, Minh Quang có thể cảm nhận được sự cẩn trọng của cậu. Lần đầu được người ta đối xử như món đồ dễ vỡ làm Minh Quang có chút không quen, nhưng cảm giác này rất tốt, rất... ngọt ngào.

"Bây giờ mình bôi ở trán nha."

Minh Quang hé miệng ừ một tiếng.

Rất nhanh Minh Đăng đã xong việc, cậu nhìn lại thành quả của bản thân, cảm thấy khá hài lòng: "Được rồi."

Minh Quang mở mắt: "Cảm ơn, Đèn nhỏ giỏi quá."

Minh Đăng được khen có chút xíu mà lâng lâng như trên mây, cậu nở nụ cười ngượng ngùng, lắc đầu tỏ vẻ không có gì.

Minh Đăng đứng thẳng dậy, định lách người ra khỏi giữa hai chân anh, chẳng ngờ chân cậu do chùng xuống quá lâu nên không vững. Mất đi trọng tâm, cả người của cậu bổ nhào về phía Minh Quang.

Minh Quang giật mình đưa tay đỡ lấy cậu, nhưng lại chỉ chạm được vào một phần cái eo mềm mại của người đối diện. Phần da thịt anh tiếp xúc lại vừa trơn mịn vừa đàn hồi, khiến Minh Quang vô thức xoa bóp mấy cái.

Minh Đăng vặn người, cả người cậu đang dính sát với anh, ngực dán ngực, mặt đối mặt, hơi thở phả lên mặt anh nóng ấm: "Minh Quang, đừng bóp."

Minh Quang nghe vậy thì ánh mắt chuyển lên gương mặt người đối diện, đôi mắt cậu mơ màng ngậm nước, gò má vốn trắng nõn nhuộm màu đỏ nhàn nhạt, dáng vẻ vừa yếu ớt vừa gợi cảm. Hầu kết Minh Quang khẽ động, hơi thở gấp gáp, anh như bị ma sai quỷ khiến, rướn người muốn đặt một nụ hôn lên mặt cậu.

Bàn tay phía dưới vẫn không ngừng lại, Minh Đăng vừa nhột vừa khó chịu, xoay người tránh đi bàn tay đang trêu chọc cậu. Cũng vì động tác này, bờ môi có chút lạnh của Minh Quang rơi trên gò má hồng hồng của cậu.

"Minh Quang, Minh Quang, buồn quá."

Minh Quang giật mình hồi hồn, vội vàng thu tay lại, đẩy người phía trên mình ra, bản thân thì chẳng nói chẳng rằng chạy vào nhà vệ sinh.

Minh Đăng không hiểu ra sao ngây người mà ngồi trên ghế, cậu chạm tay vào chỗ vừa xẹt qua xúc cảm lành lạnh trên gò má, hai tai đỏ như có thể tích ra máu.

Minh Quang vừa mới hôn cậu sao?

Trong kí ức, chỉ có mẹ và bà là đã từng làm vậy với cậu. Minh Đăng biết hôn hôn là hành động thể hiện sự yêu thích. Vậy nên hẳn là... Minh Quang thích cậu đúng không?

Trong lòng Minh Đăng lúc này như có nai con nhảy loạn, cậu nở nụ cười xán lạn như ánh dương, đôi mắt cong cong chan chứa niềm vui sướng. Trên đời này, rốt cuộc tồn tại một người yêu thích cậu. Hơn nữa, người này còn đối xử với cậu vô cùng vô cùng tốt.

Cùng lúc ấy, Minh Quang đang ở trong nhà vệ sinh đã tát mấy lần nước lạnh lên mặt mình. Anh chống tay lên bồn rửa, nhìn bản thân trong gương, nước lạnh đã làm anh tỉnh táo đôi chút, nhưng cảm giác mềm mại từ eo thon, xúc cảm ấm áp từ gò má hây hây, tất cả vẫn khiến anh như si như say.

Minh Quang vò đầu, hiện giờ tâm trí anh rối loạn thành một cục, rốt cuộc tại sao bản thân lại làm ra những hành động quá giới hạn đó với Minh Đăng? Tại sao? Còn cả cảm xúc kì lạ của chính mình lúc này nữa, có chút hồi hộp thấp thỏm, có chút vui sướng, lại xen lẫn thật nhiều ngọt ngào.

Minh Quang nghĩ mãi không ra, ngược lại càng nghĩ mấy cảm xúc ấy càng xao động mạnh mẽ làm nội tâm anh khó có thể bình ổn. Anh chỉ có thể tạm ngừng suy nghĩ cho chúng lắng xuống, lúc này cõi lòng mới bình tĩnh lại.

"Minh Quang ơi." Minh Đăng gõ cửa khẽ gọi anh.

Nghe tiếng cậu, trái tim Minh Quang run lên, anh ép bản thân bỏ qua sự kì quái của thân thể, đáp lời cậu: "Ơi, tôi ra ngay đây."

Anh có linh cảm thứ đáp án mình muốn chạm đến rất phức tạp, cho nên quyết định trước mắt cứ lờ đi mọi việc. Còn bây giờ... à, bây giờ phải đi nấu cơm cho bé con, chắc hẳn cậu đã đói lắm rồi.

______

Lục: tui vừa sửa lại giao diện Watt cho sáng sủa hơn, mong tương lai nhìu thiệt nhìu người ghé thăm 🥰