Omega Kiều Mềm Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 2-1: Lạc Dĩ Tạ trọng sinh

Một giọng nam ôn nhu cách đó không xa vang lên, một bóng dáng quen thuộc bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Lạc Dĩ Tạ.

Bóng dáng ấy, Lạc Dĩ Tạ đã chờ đợi mười năm ròng giờ này đã nguyện ý xuất hiện trong mơ của hắn.

Nhận ra điều này, Lạc Dĩ Tạ lập tức đỏ mắt: "Yểu Yểu", giọng nói khàn khàn của hắn mang theo tia run rẩy phát ra từ trong cổ, Lạc Dĩ Tạ muốn bước lên phía trước vài bước để nhìn rõ mặt Hạ Yểu hơn, hắn muốn ôm cậu vào lòng, muốn nói cho cậu biết hắn sai rồi, hắn thật sự rất nhớ cậu, cũng rất yêu cậu,.....

Nhưng Lạc Dĩ Tạ vừa bước lên hai bước, bóng dáng kia cũng lùi lại hai bước, điều này khiến cho Lạc Dĩ Tạ khổ sở nhưng hắn vẫn vưa tay về phía bóng dáng ấy: "Yểu Yểu, cho anh trai ôm em một cái được không? Anh thật sự rất nhớ em."

"Anh trai."

Những bóng dáng ấy vẫn bất động như cũ chỉ lẳng lặng gọi Lạc Dĩ Tạ một tiếng rồi từ từ biến mất.

"Yểu Yểu! Yểu Yểu em đừng đi!"

Nhìn thấy bóng dáng mình ngày nhớ đêm mong dần biến mất, hốc mắt Lạc Dĩ Tạ đỏ bừng, cả người xông về phía trước muốn ôm lấy người của Hạ Yểu nhưng hắn lại không ôm được gì cả. Chuyện này càng khiến hắn thêm thống khổ, hắn không ngừng quơ tay giữa không trung muốn chạm đến người cậu. Cho dù chỉ chạm đến cậu một chút thôi cũng được rồi nhưng cái gì cũng không có, chỉ còn lại một mình hắn,......

"Yểu Yểu!"

Lạc Dĩ Tạ nằm trên mặt đất mở bừng hai mắt, trên mặt còn lưu lại vẻ thống khổ cùng kinh hoàng khi Hạ Yểu biến mất.

Hắn thở gấp liên hồi, ánh trăng bên ngoài chiếu vào cửa sổ sát đất to lớn giúp cả căn phòng sáng lên một chút. Hít sâu vài cái, Lạc Dĩ Tạ cố gắng bình phục lại tâm tình phát hiện có gì đó không đúng.

Cho dù là nghỉ ngơi trong căn cứ, Lạc Dĩ Tạ chưa từng thả lỏng, cả người lúc nào cũng trong trạng thái cảnh giác. Nhưng vừa rồi ở trong mơ, Hạ Yểu xuất hiện sau đó lại biến mất làm cho hắn lơ là trong chốc lát. Hắn nhanh chóng lấy lại cảnh giác, cẩn thận nhìn ngó xung quanh. Nhìn thấy cách trang trí xung quanh vừa quen thuộc vừa xa lạ làm cho hắn cảm thấy mờ mịt.

Đây không phải trong căn cứ.

Hắn cẩn thận quan sát lại căn phòng một lần nữa, Lạc Dĩ Tạ cả người đều lâm vào mơ hồ. Đây đúng không phải là căn cứ mà là phòng của hắn mười năm trước ở nhà chính dòng họ Lạc.

Mặc dù hắn đã sinh tồn ở tận thế mười năm nhưng nơi mà hắn đã sinh sống từ nhỏ đến lớn như thế nào thì hắn vẫn có ấn tượng, nhìn thấy cách trang trí quen thuộc, cuối cùng hắn đã xác định được- Đây đúng là phòng ngủ của hắn.

Lạc Dĩ Tạ vội vàng nhéo lên người, từng cơn đau từ trên đùi truyền đến cho hắn biết được đây không phải là mơ. Lần này không chỉ có linh hồn đang xao động mà cả người của hắn cũng bắt đầu run rẩy.

Lạc Dĩ Tạ cố ngăn loại cảm giác vui sướиɠ không thể nói nên lời từ tận đáy lòng. Hắn sợ bản thân vẫn còn chìm trong mơ. Vì thế hắn vươn tay đánh về không trung một phát muốn khởi động dị năng trong cơ thể ra hoặc bắt đầu thú hóa nhưng nào ngờ lại không có gì xảy ra. Hơn nữa, Lạc Dĩ Tạ còn phát hiện cơ thể không còn tình huống do thức trắng đêm mà cả người suy yếu thậm chí ngay cả do thời gian dài hóa thú khiến tinh thần mất khống chế cũng không còn nữa. Ngược lại, ngoại trừ một chút choáng váng, đau đầu do uống rượu mà thôi.

Thời kỳ đầu tận thế, những người sống sót không có dị năng và khả năng biến hình không thể không tìm đến một năng lực mới- khả năng nhìn đêm. Với khả năng nhìn đêm xuất chúng, Lạc Dĩ Tạ lập tức nhìn thấy cách bản thân không xa là những vỏ chai rượu nằm lông lốc trên sàn, càng giúp hắn xác nhận hắn không còn trong mơ. Thậm chí ý niệm tên "trọng sinh" cũng dâng lên từ đáy lòng hắn, nếu hắn thật sự sống lại vậy.......

Nghĩ đến đây, cơn đau đầu do say rượu cùng với loại cảm giác tuyệt vọng do Hạ Yểu biến mất mang đến khiến cho tứ chi vô lực của hắn bỗng có sức sống trở lại. Lạc Dĩ Tạ nghiêng ngả, loạng choạng đứng dậy, chống lên tường miễn cưỡng đứng vững, ngay cả dép cũng không kịp mang mà chạy thẳng ra ngoài. Hắn muốn chứng thực tất cả, nếu như hắn thật sự sống lại như vậy Yểu Yểu của hắn......

Nhưng khối thân thể này vẫn chưa được rèn luyện như trong mạt thế.