Dương Thiên Thanh đã dần bình phục sau những ngày mệt mỏi tại bệnh viện . Hiện tại , cô đang được các mỹ nữ vay xung quanh chăm sóc :
- Này , đừng cử động mạnh sẽ làm đau vết thương đấy !- Thiên Hoa trách mắng vì lo lắng cho vết thương của Thiên Thanh.
- Tôi vẫn ổn , em đừng quá lo lắng !- Cô nhẹ đưa tay xoa đầu Thiên Hoa . Nhờ đó , Thiên Hoa cũng bớt đi một phần lo lắng.
- Chị có làm một chút đồ ăn tẩm bổ cho em , mau ăn vào đi sẽ khiến sức khoẻ tốt hơn đấy !- Châu Hải Phương lấy trong túi đồ ra là một chiếc hộp bằng thiết . Vừa mở ra , hương thơm ngào ngạt bay đến mũi Thiên Thanh , Hải Phương đúng là người hiểu rõ người khác . Món gà hầm sâm , một món ăn bổ dưỡng cho người bệnh , cũng là món ăn yêu thích nhất của Thiên Thanh . Thiên Thanh kề sát mặt vào chiếc hộp , dùng mũi hít một hơi thật mạnh để cảm nhận được sự thơm và ngon của gà . Lục Đan Quỳnh cũng không chịu kém cạnh , cô liền lấy trong túi ra một chiếc hộp , mở ra chính là cháo đậu đỏ . Một món ăn chứa dinh dưỡng cao , có thể bồi bổ cơ thể suy nhược vô cùng hiệu quả . Thiên Thanh trố mắt nhìn những món ăn ngon trước mắt mình rồi thèm thuồng muốn chảy nước dãi ra ngoài . Đan Quỳnh cảm thấy thoả mãn vì món ăn mình đã tự tay làm , Đan Quỳnh chỉ biết làm mỗi món này vì vốn cô ấy không giỏi nấu ăn . Lưu Diên Vỹ và Trần Uyển Khanh cũng không nhường nhịn , hai người tranh nhau bày món ra trước mặt Thiên Thanh , sau khi bày món thì Thiên Thanh đớ người ra . Một món thì là cá với vài rau củ được bày biện bên trong , nhưng có vẻ có vài chỗ khét . Còn một món là canh xương hầm củ quả , nhưng ở trong các loại củ còn chưa được cắt ra .Kì này , Thiên Thanh toi thật rồi :
- Mẹ nó , sắp toi rồi ! Thế nào cũng bắt mình ăn hết cho mà xem . Khổ thân người bệnh như tôi quá đi mất , đã nằm viện mà còn bị các mỹ nhân hành nữa . Hên là Tuyết Vy với Tuệ Nhi không cho mình ăn cái gì chứ không thể ăn nổi đâu- Cô bây giờ chỉ dám thầm than trong bụng , Tuệ Nhi , Tuyết Vy và Thiên Hoa thì đang cười thầm vì Thiên Thanh sắp chết thật rồi , cả ba người buồn cười nhưng không dám cười lớn tiếng , họ chỉ khẽ cười.
- Thế Thanh Thanh sẽ ăn món của ai đầu tiên đây ?- Đan Quỳnh trợn mắt nhìn Thiên Thanh , cô khẽ rùng mình.
- Đúng vậy , chị mau chọn món đi nào ! Tụi em đang rất trông chờ vào chị đấy !- Diên Vỹ cũng chen vào rồi cằm chiếc nĩa như muốn bẽ gãy nó . Trán cô bắt đầu đổ những giọt mồ hôi vì lo sợ :
- Bây giờ phải làm sao đây ? Xin ai đó hãy cứu tôi với- Cùng lúc đó Phương Chi với cái mặt ngáo ngơ bước vào , nhìn thấy đồ ăn . Mắt Phương Chi sáng rực lên , Phương Chi tiến lại gần , nhanh chóng ngồi kế Thiên Thanh . Món Phương Chi nhắm đến là món Canh xương hầm củ quả . Húp một ngụm , Phương Chi liền im lặng , vẻ mặt như đau đớn như đang chịu một cái gì đó :
- Sao mặn dữ vậy , ai làm món này mà bỏ nhiều muối thế ? Thôi không ổn rồi , nếu bây giờ mình mà bỏ thì sẽ ăn đập , có cách rồi !- Phương Chi tự nói thầm rồi múc một muỗng canh đưa trước miệng Thiên Thanh :
- Ahh đi nào ! - Thiên Thanh ngơ ngác , cô đã bị cái đứa mất dạy này chơi xỏ . Nhìn Diên Vỹ đang ngóng chờ nhận xét của cô , cô ngậm đắng nuốt cay nuốt hết muỗng canh.
- Mặn quá ! Lần đầu tiên mình ăn món mặn như vậy - Cô khóc than đau đớn trong im lặng.
- Ngon quá , đúng là...tuyệt...vời - Cô nói trong đau khổ.
- Ngon à ? Thế thì ăn nhiều vào mới mau khoẻ - Phương Chi đút tới tấp khiến Thiên Thanh ăn liên tục . Bây giờ cô ăn đến món của Uyển Khanh , cũng giống như của Diên Vỹ , mùi vị khó tả . Còn về món của hai người kia phải nói là trên cả tuyệt vời , phải nói là tài nấu ăn của Hải Phương thực sự rất giỏi . Hèn gì Lục Đức Ân và nhiều người khác chết mê chết mệt vì cô ấy.
Thầy Đông An trở lại , đã có mặt đầy đủ những người cần thiết trong chuyến hành trình rèn luyện khổ cực . Thầy Đông An lên tiếng :
- Chúng ta sẽ đến Rừng Đăng Ái phía Tây Nam . Còn những địa điểm sau tôi sẽ tiết lộ sau . Mọi người nên về nhà chuẩn bị hành lý . Chuyến đi của chúng ta sẽ bắt đầu vào 7 giờ sáng ngày mai . Việc học hành sẽ hoãn lại 5 tháng để chúng ta luyện tập cho kì thi vào Lục Quân Hoàng Gia sắp tới , tôi đã xin cho các em và được thông qua . Chuyến đi này gồm có : Dương Thiên Thanh , Chu Thiên Hoa , Lục Đan Quỳnh , Trần Uyển Khanh , Chương Tuệ Nhi , Phó Tuyết Vy , Lưu Diên Vỹ , Châu Hải Phương , Dương Thiên Quân , Ngô Phương Chi , Quách Thuỵ Du , Vi Diễm Thư , Đào An Nhiên , Tống Đinh Hương , Hạ Linh San , Lục Đức Ân và thêm vài người khác . Tôi sẽ hướng dẫn các em về các chiêu thức cùng với cách luyện tập để mạnh hơn . Chuyến đi này sẽ rất khó khăn , nhưng tôi đảm bảo sau khi về các em sẽ rất giỏi và sẽ có thể thắng trận , hoàn thành ước mơ tham gia vào Lục Quân Hoàng Gia . Chuyến đi này không những giúp các em có cơ thể khoẻ mạnh mà còn có ý chí kiên cường hơn . Bây giờ mau chóng về nhà chuẩn bị đi.
Thiên Thanh cũng đã khoẻ hơn hẳn nên ngày mai cũng sẽ xuất viện rồi gia nhập vào luyện tập để lấy sức mà thi đấu cho Lục Quân Hoàng Gia . Dạo gần đây , Thiên Thanh thường cảm nhận được một luồng sức mạnh đang rạo rực chạy trong cơ thể , cảm giác có một ngày nào đó nó sẽ bùng phát . Mọi người đều trở về để chuẩn bị , Thiên Quân cũng chuẩn bị đồ dùm Thiên Thanh . Riêng thầy Đông An vẫn tiếp tục ở đây canh chừng :
- Sức mạnh của em như là cái tên của em , đều được trời ban cho , em phải biết trân trọng . Sự cố gắng của em sau này sẽ không uổng phí đâu . Tôi sẽ dạy cho em tất cả những gì mình biết , nếu tôi thực sự có mất đi thì hãy kế thừa sức mạnh đó , tôi tin em sẽ làm được.
Thầy Đông An vừa cầm sợi dây chuyền vừa mỉm cười :
- Đây chính là báu vật vô giá , đã lâu rồi tôi không sử dụng tới , tôi cảm thấy mình không hợp với vũ khí này . Twin Basolk , đây là hai cây rìu của Lửa . Vì em chính là người mang hệ Lửa nên tôi quyết định sẽ trao cho em . Tôi sẽ chỉ em cách kích hoạt và sử dụng , thời điểm đầu sẽ rất khó khăn nhưng rồi em sẽ thành thạo . Đây là một trong những vũ khí tối thượng nhất , em phải biết giữ gìn chúng , báu vật này đã truyền từ đời này sang đời khác nhưng may mắn nó đã thuộc về tôi và bây giờ nó dành cho riêng em , người xứng đáng được sở hữu - Thiên Thanh lấy sợ dây chuyền liền đeo vào cổ . Sợi dây chuyền có hình hai cây rìu đỏ với cán cầm là màu đen.
- Cảm ơn lão già , tôi sẽ trân trọng món bảo vật này . Tôi sẽ sử dụng nó với tất cả những gì tôi có . Không làm uổng phí công sức của ông đâu , lão già - Thiên Thanh cười nhe răng.
............................